🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit + beta: Văn Văn.

Đại Ninh mang tâm tư nhỏ nên không cho chú Tiền và Trương Vĩnh Phong theo cùng.

Triệu Tự nhìn ba lô leo núi của cô, trong đó có đồ ăn vặt và nước, thêm chiếc mũ che nắng, dây buộc tóc và kem chống nắng, vẫn còn rất nhiều thứ khác.

Triệu Tự nhìn hoa mắt, nói: "Tôi cầm giúp ba lô cho cô, tự cô đi bộ."

Đại Ninh vui tươi hớn hở gật đầu: "Biết rồi mà."

Triệu Tự vác ba lô lên lưng, đúng thật là, đoán chừng nó cũng phải nặng mấy ký.

Anh không nói gì về việc này, bình tĩnh bước đi.

Đại Ninh đi theo sau anh, giọng Triệu Tự trong trẻo như ngọc bắt đầu giới thiệu: "Vào thời tiết này trên núi thường có khoai lang rừng và dưa tháng tám, mùa xuân rửa sạch có thể ăn. Đừng có hái mấy quả cây dại, để cho tụi chim chóc nó ăn."

Đang nói chuyện thì quay đầu lại, lúc này mới phát hiện người theo sau nãy giờ không thấy.

Triệu Tự đau cả đầu, anh đi lại liền thấy hai mắt đại tiểu thư đang lấp la lấp lánh nhìn chăm chăm một con thỏ hoang màu xám.

Cô chưa từng thấy qua thỏ hoang bao giờ, có cũng chỉ là đám thỏ thú cưng lông dài thôi, miệng thỏ con động đậy, không sợ người tí nào, hiện đang vểnh lỗ tai lên nhìn cô.

"Triệu Tự, tôi có thể..."

"Không được." Triệu Tự dứt khoát từ chối. "Bọn chúng chỉ có thể sống sót trong môi trường tự nhiên nên đứng lên đi."

Mắt Đại Ninh trông mong, muốn đến gần sờ sờ lỗ tai con thỏ kia, Triệu Tự cầm

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-co-khat-vong-song/1048176/chuong-17-1.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.