*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Edit + beta: Văn Văn. 
Đó là cô gái chật vật nhất trong thành phố mà Triệu Tự từng gặp qua. 
Nhìn từ xa tóc cô gái ướt sũng nước, ống quần dính đầy bùn, toàn thân là nước bùn bắn loang lổ, có lẽ do bị ngã. Môi cô ấy phơi nắng khô nứt, sắc mặt vô cùng khó coi. 
Nhóm mấy người đàn ông cao lớn, thô kệch xung quanh bật cười cả lên. 
"Mấy cái rương kia hoành tráng như vậy, sao cô đại tiểu thư này lại thành dạng này nha." 
Đỗ Điềm mím môi, nhịn cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. 
Trần Tiểu Lị đi bộ trên đường núi trong ba giờ, còn bị té ngã một lần, quả thực tuyệt vọng, giận cũng không nổi nữa. Thật vất vả vào thôn, ánh mắt mọi người nhìn cô ta giống như nhìn một con khỉ, khiến cô ta bực bội lại khó lòng chịu đựng được. 
Con gái thứ hai của trưởng thôn cắn đầu ngón tay, hỏi cô ta, "Cô chính là Kỷ đại tiểu thư sao?" 
Trần Tiểu Lị xua xua tay: "Cút ngay, không phải tôi." 
Kỷ Đại Ninh người này còn đang làm nũng kêu Trương Vĩnh Phong thay giày đằng sau kia kìa. 
Nghe cô ta nói xong, Nhị Nữu Nhi nhún vai, cổ vươn ra, mắt tiếp tục trông mong nhìn phương xa. 
Chẳng mấy chốc, cô bé đã thấy vị đại tiểu thư mà hai ngày nay luôn được cha và anh nhắc tới trong miệng. 
Nhị Nữu Nhi trợn tròn mắt, há hốc mồm. 
Thiếu nữ mặc một chiếc váy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-co-khat-vong-song/1048161/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.