Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vinh Mặc không nhịn được cười nhẹ: “Cô đợi một lát, tôi đang tới đó đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Sầm Tuế đứng chờ tại chỗ, tới lúc thấy mệt thì lại tìm một chỗ để ngồi.
Những cửa hàng đồ cổ xếp thành một hàng, đều mang kiến trúc hoài cổ, móng nhà rất cao, phải đi qua mấy thềm đá mới vào được cửa tiệm.
Sầm Tuế ngồi ngay trên thềm đá trước cửa chính của Trân Bảo Trai, lông mi đón ánh mặt trời, yên tĩnh chờ Vinh Mặc.
Nghịch điện thoại tới lúc chán ngán, cô lại lấy một cây kẹo que trong túi ra.
Xé lớp vỏ, ngậm kẹo trong miệng cho tan ra, sau đó ngẩn người ngay trước cửa tiệm.
Mãi cho tới khi một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt đang rũ xuống của cô, cô mới run run lông mi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy khuôn mặt ngược sáng của Vinh Mặc, ánh mắt của cô từ mờ mịt trống rỗng dần dần hiện lên vẻ không vui, cuối cùng hậm hực nhìn chằm chằm anh, trong miệng còn cắn kẹo que.
Ngửa mặt nhìn Vinh Mặc một lát, Sầm Tuế mới đứng lên.
Cô đứng trên tảng đá, vừa vặn ngang tầm mắt với Vinh Mặc, cô nhìn anh và nói: "Tôi còn tưởng anh bỏ cửa hàng mà chạy đi."
Nói xong lại hỏi: "Đồ của tôi, giám định thế nào rồi?"
Vinh Mặc không trả lời, chỉ đơn giản nói: "Đi vào rồi nói sau."
Sau đó lấy chìa khóa mở cửa, đưa Sầm Tuế vào cửa hàng.
Sau khi đi vào cũng không có ý định buôn bán, trực tiếp đi vào trong và gọi Sầm Tuế: "Vào đi."
Sầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-hao-mon-sau-khi-thuc-tinh/4360886/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.