Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi nhìn một hồi, anh do dự hỏi Sầm Tuế: “Em có quen biết những người ở đó không?”
Sầm Tuế vừa tập trung xem tài liệu không để ý đến tình hình xung quanh.
Lúc này bị Lục Văn Bác hỏi, nghi ngờ ngẩng đầu.
Lục Văn Bác hắng giọng nói: “Đã đứng được một lúc rồi, cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Sầm Tuế nghi ngờ quay đầu lại, ánh mắt vừa quét đến góc mà Lục Văn Bác nói tới, nhìn thấy Trần Vũ và đám bạn thân của anh đang ngồi đó, ánh mắt Trần Vũ vẫn luôn hướng về phía cô, lạnh lùng và tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Sầm Tuế: “...”
Cái quái gì thế? Sau một lúc bắt gặp ánh mắt của Trần Vũ, Sầm Tuế không hề cảm thấy có lỗi.
Trong một lúc, cô bình tĩnh và nói với Lục Văn Bác: “Em không biết, có lẽ vì em quá xinh đẹp nên đi đến đâu cũng bị mọi người nhìn chằm chằm, thật khó chịu.”
Lục Văn Bác cúi đầu cười khi nghe được những lời này, giơ tay sờ chóp mũi.
Anh thuận theo lời của Sầm Tuế: “Cũng có lý.”
Sầm Tuế không có tâm tư quản Trần Vũ nên chỉ coi anh như không khí.
Cô đặt bút trên tay xuống, đặt tài liệu ôn tập lên bàn và phân loại, sau khi cất vào cặp, cô giơ cổ tay lên xem giờ, đã gần bảy giờ, cô nhận ra mình đã nghiêm túc lâu như vậy.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã tối, Sầm Tuế không còn cách nào khác, nói với Lục Văn Bác: “Làm phiền đàn anh lâu như vậy, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-hao-mon-sau-khi-thuc-tinh/4360881/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.