Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông chủ quầy hàng nhìn cô tiếp tục: “Người anh trai thực sự bị anh ta hại. Sau khi lò nung xong, tất cả bề mặt tráng men của đồ sứ đều bị nứt. Nó nứt nhiều đến nỗi anh ta đã khóc ngay tại chỗ. Nhưng không còn cách nào khác, tất cả đều đã bị hỏng, chỉ có thể đem bán trên thị trường với mức giá thấp. Có câu nói, người tính không bằng trời tính, không ngờ loại đồ sứ men ngọc nứt nẻ này lại khiến người ta cảm thấy rất mới lạ, thời đó các học giả rất thích, tự dưng nó lại trở nên nổi tiếng. Người em có lẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ giúp anh trai nung thành một món đồ sứ mới độc đáo như vậy, rất thú vị phải không.”
Nói xong, ông ta chỉ vào chiếc bình cổ trên tay Sầm Tuế, cười nói: “Đây chính là cái bình được đúc bằng tơ vàng dây thiết của lò Ca.”
Sầm Tuế cảm thấy ông chủ quầy hàng kể chuyện rất hay, ngắt nghỉ đúng chỗ, có thể khơi gợi cảm xúc của người nghe.
Nếu cô thật sự là một người mới hoàn toàn, có lẽ đầu óc nóng lên, đã bỏ tiền ra mua cái bình tên “Bát phương quán nhĩ” này mang về nhà mà thờ phụng nâng niu, đáng tiếc, cô có thể nhìn ra khuyết điểm của cái bình này.
Cô cầm cái bình lên ước lượng một chút, giọng thoải mái nói: "Cái bình này của ông đúng là rất tốt, mặc kệ là màu men, đường cắt hay trọng lượng đều không có vấn đề gì lớn, chỉ là..."
Sầm Tuế vốn định nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-hao-mon-sau-khi-thuc-tinh/4360864/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.