Sinh hoạt bức bách, cầu buông tha.
“Lê Thiên Thiên, anh thích em.”
Những lời này vừa được nói ra thì bầu không khí giữa hai người như bị ngưng đọng lại, chỉ có bông tuyết không ngừng bay xuống mới khiến người ta cảm nhận được là thời gian vẫn đang trôi qua.
Lê Thiên Thiên chậm rãi hít vào một hơi, trong đầu thoáng hiện lên những lần trước kia cô quấn chặt lấy Diệp Thừa để không bị từ hôn. Chắc chắn là Diệp Thừa đang trả thù cô bằng cách sử dụng lại những chiêu thức mà cô đã từng dùng với hắn.
Cô lấy lại bình tĩnh, từ từ thở ra, chắp hai tay trước ngực rồi đáng thương mà nhận sai.
“Những chuyện em làm trước kia đều là do sinh hoạt bức bách, xin anh buông tha cho em đi.”
Hàng mi dính tuyết của Diệp Thừa hơi rũ xuống, biểu tình trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng gân xanh nổi lên trên cổ và vành tai đỏ bừng đã cho thấy giờ phút này hắn đang kích động. Giọng nói trầm khàn kiên định lại vang lên:
“Không buông được.”
Lê Thiên Thiên không ngờ rằng lần này bản thân lại thất bại trong việc mình am hiểu nhất là giả vờ nhu nhược.
Diệp Thừa đã không chịu buông tha, cô nên làm sao bây giờ?
Ngay lúc đang hết đường xoay xở thì bỗng cô thoáng nhìn thấy Lê Uyên không biết đã xuất hiện ở phía sau bọn họ từ lúc nào, cô ta đang trừng lớn hai mắt mà nhìn bọn họ.
“Các người…” Thanh âm run rẩy muốn nói lại thôi, dường như khó có thể tiếp thu được một màn trước mắt này.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-hao-mon-muon-tu-hon/442644/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.