Ánh nắng màu cam nhuộm bừng sức sống buổi sáng, Lê Thiên Thiên ngồi bên mép giường nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ, chính cô cũng không biết là mình đang nhìn gì.
Tối hôm qua cô ngủ không ngon nên sáng nay đành dậy sớm thu dọn hành lý. Cũng không có đồ gì nhiều, chỉ cần một cái ba lô là chứa đủ vì dù sao cũng ở đây chưa được bao lâu.
Cô thu hồi tầm mắt, lại nhìn quanh căn phòng nơi mình đã ở nửa tháng một lần nữa, không hiểu sao bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng khi cô rời khỏi Diệp gia năm chín tuổi.
Ngày hôm đó từ đầu đến cuối Diệp Thừa không hề ra khỏi phòng, dù cô đã đến gõ cửa phòng hắn nhiều lần để có thể nói lời tạm biệt nhưng cánh cửa vẫn cứ luôn đóng chặt. Lúc ấy cô đã đứng bên ngoài lặng lẽ khóc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Lý Trác Mỹ đến ôm cô đi.
Khi đó Lê Thiên Thiên chín tuổi thật sự rất thích anh trai nhỏ Diệp Thừa dù cho biểu tình của anh luôn lạnh lùng, giọng điệu lại cường ngạnh ngạo kiều nhưng anh vẫn luôn chơi cùng và nấu món ngon cho cô.
Rất lâu sau đó cô mãi vẫn không thể hiểu được vì sao ngày hôm đó anh trai nhỏ lại không ra gặp mặt nói lời tạm biệt với cô, thậm chí cũng không thèm giữ cô lại.
Hơn nữa, câu nói ngày hôm qua của Diệp Thừa là có ý gì?
Cái gì mà cô quả nhiên không thay đổi chút nào?
Ý nói là cô giống hệt như hồi chín tuổi, đột nhiên đến ở nhà hắn rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-hao-mon-muon-tu-hon/442633/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.