Edit: LT.
-
Cậu chưa chết, bọn họ đều là thiếp!
"Tự làm đông lạnh chính mình sao?” Diệp Thừa vạch trần toàn bộ lời nói dối của cô.
“Bởi vì em sợ anh đuổi em đi.” Lê Thiên Thiên chậm rãi đáp lại.
Diệp Thừa chăm chú nhìn cô vài giây, chỉ chỉ thuốc cảm hắn vừa mới để trên tủ đầu giường rồi nhàn nhạt nói một chữ: “Uống.”
Cô chống thân mình không khỏe ngồi dậy, nghe lời cầm thuốc lên uống.
Nhìn cô uống thuốc xong, Diệp Thừa không nói thêm gì nữa mà lập tức rời khỏi phòng.
Vừa nãy Lê Thiên Thiên chỉ ăn ba cái bánh bao nhỏ, cảm giác vẫn chưa no lắm nhưng lại có chút buồn ngủ nên cứ mặc kệ bụng đói mà ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa. Mũi nghẹt đến mức không thở nổi, cổ họng khô khốc, đầu óc vẫn nặng trĩu.
Duỗi tay lấy cốc nước mà vừa nãy Diệp Thừa mang vào phòng, bất ngờ là nước bên trong vẫn còn ấm. Đây là loại cốc bình thường không có khả năng giữ nhiệt, chẳng lẽ hắn mới vừa đổi nước cho cô sao?
Cũng đã giữa trưa rồi, hắn vẫn còn chưa đi làm sao?
Lê Thiên Thiên uống một ngụm nước làm dịu cổ họng xong thì bụng cũng bắt đầu kêu ùng ục. Trong lúc cô đang nghĩ ngợi định gọi một phần cơm ngoài thì cửa phòng bỗng bị mở ra.
Diệp Thừa đeo tạp dề bước vào, dường như rất ngoài ý muốn khi thấy cô đã tỉnh. Hắn nói với cô một câu “Ra ăn cơm” nhưng ngữ khí không được tốt lắm.
-
Lê Thiên Thiên nhìn hai bát cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-hao-mon-muon-tu-hon/442628/chuong-7.html