Chương trước
Chương sau
Dù không tung tiền xu thì Diệp Thừa cũng sẽ đi theo con đường mà Lê Thiên Thiên lựa chọn.

“Lỡ như em chọn sai thì sao?” Cô có chút lo lắng, sợ sẽ chậm trễ làm ảnh hưởng đến vết thương ở chân Diệp Thừa.

“Nếu không chúng ta cứ chờ ở đây đi, hẳn là bọn họ sẽ tìm đến chúng ta.”

“Không có khả năng sai, chỉ cần là quyết định của em anh đều sẽ biến nó thành chính xác.”

Lê Thiên Thiên ngây người nhìn Diệp Thừa vài giây, cô cúi đầu, khóe miệng dần cong lên đã bị mái tóc dài rũ xuống che đi.

Tay trái cô dắt husky, tay phải đỡ Diệp Thừa, cứ vậy đi hơn mười phút thì nhìn thấy một căn nhà trọ nhỏ.

Lê Thiên Thiên lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là có tín hiệu. Cô vừa định gọi cho thư ký Doãn thì điện thoại lại bị Diệp Thừa cướp đi.

“Chỉ cần nói cho bọn họ biết chúng ta hiện đang an toàn là được. Thật vất vả mọi người mới được đi ra ngoài chơi, đừng làm phiền bọn họ phải đến đây tìm chúng ta.”

Diệp Thừa vừa nói vừa gửi tin nhắn cho Doãn Hoằng, sau đó trực tiếp tắt nguồn điện thoại rồi chỉ tay vào căn nhà trọ kia, không hiểu sao thoạt nhìn hắn có vẻ hơi phấn khích.

“Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút đi.”

Lê Thiên Thiên nghi ngờ nhìn Diệp Thừa một lúc lâu, trước kia cô không biết hắn lại là người biết nghĩ cho nhân viên như vậy.

Cô bước nhanh hai bước đuổi kịp Diệp Thừa đã khập khiễng bước vào nhà trọ, lo lắng hỏi:

“Nhưng mà chân của anh…”

“Chỉ bị trật một chút, phun chút thuốc là ổn rồi.”

Cô gái nhỏ đứng ở quầy tiếp tân đưa cho Diệp Thừa một lọ thuốc Vân Nam bạch dược dạng xịt và một tấm thẻ phòng, sau đó còn nhiệt tình hỗ trợ dẫn husky vào chuồng chó, bên trong còn có thức ăn cho nó.



Nhà trọ này trông không tồi, thiết kế cũng độc đáo. Phòng của bọn họ ở lầu hai, là phòng xép, bên ngoài còn có một sân thượng lớn để ngắm cảnh, hẳn đây là gian phòng lớn nhất ở chỗ này.

Lê Thiên Thiên đứng ở sân thượng nhìn về phía xa xa, chỉ có cây tùng điểm tô thêm chút màu sắc cho núi rừng nhưng không khí yên tĩnh trong lành vẫn là thứ khiến con người ta cảm thấy sảng khoái.

Quả nhiên là đi nhầm đường sẽ gặp được những khung cảnh khác nhau.

Cô bỗng nhớ tới câu nói kia của Diệp Thừa, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.

“Chỉ cần là quyết định của em anh đều sẽ biến nó thành chính xác”

Thưởng thức phong cảnh một lúc rồi xoay người trở về phòng, bên trong đang bật máy sưởi nên rất ấm, cô cởi áo khoác lông vũ ra, nhìn xung quanh nhưng lại không thấy Diệp Thừa đâu.

Đi đến phòng khách thì nhìn thấy áo khoác và quần dài của Diệp Thừa được gấp gọn đặt trên sô pha, trong phòng tắm ẩn ẩn truyền đến tiếng nước.

Không phải là hắn đang tắm rửa chứ?

Chỉ là tạm thời nghỉ ngơi một chút, tắm rửa làm gì?

Lê Thiên Thiên ngồi trên sô pha lắng nghe tiếng nước, hít sâu vài lần để bản thân bình tĩnh lại. Cũng không phải chưa từng ở cùng với Diệp Thừa, cũng không phải chưa từng thấy qua dáng vẻ vừa tắm xong của hắn, không có gì phải khẩn trương.

Cô mím môi lấy điện thoại ra bật nguồn lên, muốn nhìn gì đó để dời đi lực chú ý của mình.

Tin nhắn WeChat của Doãn Hoằng như làn đạn bắn đến, cô bấm vào xem mới thấy được tin nhắn mà vừa nãy Diệp Thừa gửi cho ông ấy.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tất cả đều mạnh khỏe, không cần đến tìm, ngày mai mọi người trực tiếp trở về, không cần chờ chúng tôi.】

Lê Thiên Thiên:!

Đừng nói là Diệp Thừa muốn ở lại đây?

【Thư ký Doãn: Là Lê Thiên Thiên hay là tiểu Diệp tổng vậy?】

【Thư ký Doãn: Tiểu Diệp tổng, cậu đang ở đâu vậy? Không nhìn thấy cậu bình an chúng tôi không thể yên tâm được!】

【Thư ký Doãn: Chúng tôi tìm được một chiếc xe điện, có phải là cậu đã lái đến hay không? Không có xe thì cậu trở về bằng cách nào đây?】

【Thư ký Doãn: Tiểu Diệp tổng, cậu trả lời lại một tin đi, cậu làm tôi lo quá.】

Lê Thiên Thiên đang cân nhắc không biết nên nhắn lại thế nào thì nghe thấy tiếng nước biến mất, cửa phòng tắm được mở ra.

Làn sương ẩm ướt từ trong tỏa ra, hương thơm sữa tắm tràn ngập vào phòng.

Diệp Thừa chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, từng giọt nước từ mái tóc ướt chảy xuống dọc theo bờ vai rộng lớn, dọc theo đường cong sườn eo, chảy qua đường nhân ngư, cuối cùng rơi xuống khăn tắm.

Lê Thiên Thiên không tự chủ được mà nuốt nước miếng rồi lại nhanh chóng dời ánh mắt xuống tin nhắn mới mà Doãn Hoằng vừa gửi đến, nhưng một chữ cô cũng không đọc vào.

Diệp Thừa đi đến ngồi xuống bên người cô, dùng khăn lông lau khô tóc, mái tóc ẩm ướt bị chà loạn có chút hỗn độn.

“Nói chuyện phiếm với ai vậy?”

Hắn dựa đến gần hơn, cô có thể cảm nhận được hơi nước trên người hắn.

Sau khi tắm nước nóng môi hắn như càng thêm đỏ, sắc mặt cũng càng thêm trắng nõn tựa như một quả trứng luộc đã được bóc vỏ khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

Lê Thiên Thiên tránh qua một bên, xoay đầu đi không nhìn hắn, thiếu chút nữa cô đã phải niệm Chú Đại Bi để bản thân được thanh tâm quả dục.

Nhưng người nào đó tựa như không biết giờ phút này bản thân mình đang chọc cho người khác muốn phạm tội như thế nào. Hắn nghiêng người qua, một tay túm lấy tay vịn sô pha bên người cô, giam cô lại trước người mình.

Tư thế này khiến Lê Thiên Thiên không thể trốn tránh, cũng không thể phớt lờ ánh mắt của hắn.

Cô ngước mắt lên đối diện với cặp mắt nâu sẫm dưới hàng mi mảnh kia, phát hiện khoảng cách giữa hai người lúc này thật sự quá gần, hơi thở nóng bỏng khiến cô gần như phải nín thở. Mỗi nơi bị hơi thở của hắn phả vào đều bắt đầu nóng lên.

Ánh mắt Diệp Thừa dần mê ly, dần dần di chuyển xuống, dừng lại trên môi cô.

Tim cô đập nhanh hơn, hoảng loạn đưa tay che kín miệng hắn, nhẹ giọng nói:

“Anh, anh mau mặc quần áo vào.”

“Cũng không phải em chưa từng thấy bao giờ, vẫn là do em tự mình cởi.” Cách bàn tay cô, giọng Diệp Thừa nghe có vẻ rầu rĩ.

Lê Thiên Thiên hít vào một hơi, mặt đỏ bừng. Chuyện đã bao lâu rồi mà vẫn còn nhắc lại chứ?

Tay cô bị bắt lấy, kéo xuống khỏi miệng hắn.

Lê Thiên Thiên dùng một tia lý trí cuối cùng để giơ một tay khác lên che kín miệng mình.

Môi Diệp Thừa chạm vào mu bàn tay cô, xúc cảm mềm mại khiến tim cô rung động, cả người đều nóng bừng.

Hắn lại bắt lấy cánh tay này của cô, cặp mắt mê ly hơi phiếm hồng, khát vọng bên trong không thể che giấu được nữa, thoáng nghiêng đầu định hôn tiếp thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Tổng giám đốc làng du lịch cố dùng sức mà gõ cửa, vẻ mặt đầy nôn nóng. Doãn Hoằng ở phía sau khuyên can không có hiệu quả, ông ấy có chút hối hận vì đã nói cho bọn họ biết.

“Tiểu Diệp tổng, cậu có ở bên trong không? Cậu có sao không?”

“Chúng ta vẫn là nên ra ngoài chờ đi.” Doãn Hoằng căng da đầu tiến lên ngăn cản tổng giám đốc.

Tổng giám đốc hất tay Doãn Hoằng ra, nói:

“Không được, tiểu Diệp tổng lạc đường là do tôi thất trách, tôi cần thiết phải bảo đảm an toàn cho cậu ấy!”

Doãn Hoằng biết Lê Thiên Thiên và tiểu Diệp tổng ở bên nhau, nhưng lại không biết bọn họ có nguyện ý cho mối quan hệ này hấp thụ ánh sáng hay không. Phòng ngừa tổng giám đốc lại gõ cửa, ông ấy chỉ có thể vọt tới chắn trước cửa.

Nhưng lúc này, cửa lại được mở ra.

Diệp Thừa ăn mặc chỉnh chỉnh tề, trầm mặt, dùng ánh mắt âm u mà nhìn Doãn Hoằng đang chắn ở trước cửa.

Doãn Hoằng: … Nếu tôi nói là tôi vẫn luôn ngăn cản bọn họ gõ cửa, cậu có tin không?

“Thật xin lỗi tiểu Diệp tổng, chúng tôi đã đến trễ.” Tổng giám đốc ở phía sau vỗ ngực, mừng rỡ mà nói.

Ánh mắt âm u của Diệp Thừa cuối cùng cũng chuyển từ trên người Doãn Hoằng sang trên người tổng giám đốc, nhìn đến mức khiến ông ấy lạnh cả người.

“Các người là tới quá sớm.”

-

Trở lại khách sạn đã là hơn ba giờ chiều.

Thành viên ban lãnh đạo làng du lịch đều cảm thấy bản thân vô cùng đáng trách vì đã không chăm sóc tốt cho tiểu Diệp tổng nên đã cho chuẩn bị một bàn sơn hào hải vị, ý đồ muốn làm tăng thêm chút ấn tượng.

Ngoài ra còn mời đến một huấn luyện viên chuyên về trượt tuyết, chuẩn bị spa đặc biệt ở suối nước nóng cùng một loạt hạng mục vui chơi khác vì sợ nếu chuẩn bị không chu toàn thì tiểu Diệp tổng sẽ chơi không tận hứng.

Lúc này Lê Thiên Thiên vô cùng đói nhưng nhìn một phòng đầy người đang tranh nhau nói, cô ngại không dám ăn trước.

Sờ sờ bụng, trộm gắp một miếng gà viên bỏ vào miệng, vừa mềm vừa giòn, cô nhịn không được lại gắp thêm một viên.

Gà viên đã thành công kích thích khẩu vị ăn uống của Lê Thiên Thiên, ánh mắt cô lại khóa chặt vào đĩa thịt cua nhưng vì nó được đặt hơi xa nên cô có chút do dự, cảm thấy vẫn là đừng nên tạo ra động tĩnh lớn như vậy, cứ ăn những thứ trước mặt trước đã.

“Tiểu Diệp tổng, vị này là huấn luyện viên trượt tuyết chuyên nghiệp mà chúng tôi đặc biệt mời đến, cậu ấy…”

“Không cần, tôi có thể tự trượt, mọi người không cần đi cùng tôi, bận việc gì thì đi đi.” Diệp Thừa lười nhác tựa lưng vào ghế, sắc mặt đã ẩn ẩn lộ vẻ không kiên nhẫn.

“Tiểu Diệp tổng, tôi đã hẹn chuyên viên mát xa ở spa trước sáu giờ tối, cậu thấy có được không?”

Diệp Thừa nhẫn nhịn, tuy rằng bực bội nhưng vẫn có giáo dưỡng nên đành khen ngợi một chút vì bọn họ đã dụng tâm lương khổ*.

“Được, sắp xếp rất khá, hiện tại tôi có thể ăn rồi chứ?”

*Dụng tâm lương khổ (用心良苦): phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.

Tổng giám đốc: “Vậy để chúng tôi ngồi ăn cùng với cậu.”

Diệp Thừa không nhin được nữa, trực tiếp đuổi người.

“Không cần phải ở đây cùng tôi, các người có thể đi ra ngoài được không?”

Tổng giám đốc bừng tỉnh đứng lên rồi bảo mọi người cùng rời đi, cũng thuận tay vỗ vỗ Lê Thiên Thiên chậm chạp không chịu đứng dậy.

“Đi thôi, đừng quấy rầy tiểu Diệp tổng dùng bữa.”

Lê Thiên Thiên đứng lên, lưu luyến đưa mắt nhìn đĩa thịt cua chưa kịp ăn kia.

Diệp Thừa nghiến răng siết chặt nắm tay mới khống chế được cảm xúc, trừng mắt nhìn tổng giám đốc, nói từng chữ một.

“Ai bảo ông mang cô ấy đi?”

Tổng giám đốc ngẩn người ra, sau lại thấy tiểu Diệp tổng chuyển đĩa thịt cua ở gần chỗ mình đến trước mặt Lê Thiên Thiên.

Lê Thiên Thiên thấy vậy thì cong đôi mắt.

Thịt cua được phủ một lớp phô mai dùng kèm với trứng cá muối, ăn vào một miếng quả thật là quá hạnh phúc.

Diệp Thừa nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô, không khỏi nâng cao khóe miệng.

Hắn tiếp tục dùng đũa gắp hai miếng thịt vịt quay đặt lên bánh tráng, thêm chút rau, một chút tương ngọt, gói lại rồi đặt vào đĩa của Lê Thiên Thiên, còn cẩn thận đưa thêm một miếng khăn giấy phòng ngừa tương bị chảy ra ngoài.



*Món vịt quay Bắc Kinh

Tổng giám đốc chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng nhìn rõ mọi chuyện, không khỏi toát mồ hôi vì sự trì độn vừa nãy của bản thân, ngượng ngùng mà rời khỏi nhà ăn.

Dùng bữa xong, Diệp Thừa cầm theo trang bị muốn dẫn Lê Thiên Thiên đi trượt tuyết.

Lê Thiên Thiên ngồi ở sô pha trên đài ngắm cảnh, không muốn động đậy chút nào.

Thật sự là ăn quá no, lúc này cô chỉ muốn ngồi đây ngắm nhìn khung cảnh sân trượt tuyết, hưởng thụ hoàng hôn ấm áp, lẩm bẩm mà nói:

“Đầu bếp nơi này quá tuyệt, thảo nào du khách đến đông như vậy, kinh doanh tốt như vậy.”

Ánh sáng trước mặt đột nhiên bị che khuất, Diệp Thừa đứng nhìn chằm chằm vào cô, lên tiếng hỏi:

“So với anh nấu còn ngon hơn?”

“Anh nấu ngon nhất!” Lê Thiên Thiên cười ngọt.

Diệp Thừa vừa lòng cong môi lên, vỗ vỗ ván trượt tuyết trong tay rồi nói:

“Ăn no rồi, vận động một chút để tiêu hóa đi, anh dạy em trượt tuyết.”

“Không đi không đi, anh đi một mình đi, em ở đây cổ vũ cho anh.” Lê Thiên Thiên xua tay nói.

Lại không ngờ rằng Diệp Thừa cũng ngồi xuống bên người cô.

“Anh đi một mình thì còn ý nghĩa gì nữa? Em không đi anh cũng không đi.”

“Tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ, hai người đã trở lại rồi sao? Em nhờ anh Trần Thân liên hệ với hai người cũng không được, lo lắng muốn chết.” Cô gái đi cùng Trần Thân lúc sáng không biết từ đâu xuất hiện, bô bô mà nói một hồi.

Cũng không quản bọn họ có để ý đến hay không mà tiếp tục hỏi:

“Hai người đang định đi trượt tuyết à? Có thể dẫn em theo cùng không? À, đã quên hỏi, hai người là bạn trai bạn gái sao? Nếu không phải thì có thể để tiểu ca ca này dạy em trượt tuyết được không?”

“Đúng vậy.” Diệp Thừa chậm rãi nâng mắt lên, chém đinh chặt sắt mà nói:

“Bạn gái không cho phép tôi nói chuyện cùng với những người phụ nữ khác.”

Nhìn cô gái kia thất vọng rời đi, Lê Thiên Thiên quay đầu hỏi Diệp Thừa:

“Em không cho phép anh nói chuyện với những người phụ nữ khác khi nào?”

Nhìn khóe miệng Diệp Thừa càng lúc càng giương cao, lúc này cô mới bừng tỉnh vì lời nói ngốc nghếch của mình, vội vàng sửa đúng.

“Không đúng, em thành bạn gái anh từ lúc nào?”

Nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt hắn, Lê Thiên Thiên cảm thấy mình đang tự đào hố chôn bản thân. Người ta chỉ là mượn cô làm tấm chắn, sao cô lại còn chủ động thừa nhận chứ?

“Không phải anh muốn trượt tuyết sao? Đi thôi.” Lê Thiên Thiên vì che giấu xấu hổ mà chủ động cầm lấy ván trượt nhưng không ngờ nó lại nặng như vậy nên cầm lên không nổi.

Diệp Thừa đi đến nhẹ nhàng cầm tấm ván lên, một tay khác tự nhiên dắt tay cô, cười nham hiểm nói:

“Đi thôi, bạn gái.”

Lê Thiên Thiên muốn phản bác nhưng thấy cô gái kia không đi được bao xa đã dừng bước, quay đầu lại nhìn bọn họ nên liền để Diệp Thừa tùy ý dắt cô đi, không lên tiếng nữa.

- 🅆🄰🅃🅃🄿🄰🄳: @𝗚𝗮𝘂𝗦𝘁𝗼𝗿𝗲

Dưới ánh hoàng hôn, sân trượt tuyết như được nhuộm cam, ván trượt nền đỏ viền vàng cũng càng trở nên rực rỡ.

Lê Thiên Thiên không biết trượt tuyết nhưng cô luyện yoga quanh năm nên rất giỏi trong việc giữ thăng bằng, vốn định tự mình thử một chút nhưng đã bị Diệp Thừa ngăn lại.

Hắn đứng phía trước lôi kéo hai tay cô, từng chút từng chút hướng dẫn cô thực hiện các động tác cơ bản, đến khi đã học gần như thuần thục động tác cơ bản, hắn nói:

“Được rồi, có thể trượt thử ở sườn dốc nhỏ.”

Vốn không định đi trượt tuyết nhưng lúc này Lê Thiên Thiên lại có chút hưng phấn, cố sức cầm lấy ván trượt đi đến sườn dốc.

Cô vừa định xỏ giày vào ván thì Diệp Thừa đã nhanh như chớp mà bước lên, đặt chân mình vào rồi lưu loát cài khóa.



Kiểu ván là như này nha mọi người

Lê Thiên Thiên có chút bối rối, cân nhắc xem liệu cô có cần đi thuê một cái ván khác hay không.

“Đi đâu? Lại đây.”

Diệp Thừa gọi lại Lê Thiên Thiên đang xoay người muốn đi, chỉ chỉ dưới chân mình, nói:

“Đứng vào chỗ giữa hai chân anh.”

Mặc dù lúc này trong đầu chỉ toàn là "tại sao" nhưng dựa vào sự tin tưởng vì đã học được những động tác cơ bản trước đó, cô vẫn làm theo lời Diệp Thừa nói.

Lúc cô giẫm lên vị trí ván giữa chân Diệp Thừa, hắn bỗng di chuyển, tấm ván đang ở mép sườn dốc lập tức trượt xuống.

Khả năng giữ thăng bằng của Lê Thiên Thiên dù có tốt đến đâu cũng không thể so được với sự đột ngột này, cô ngã vào lòng Diệp Thừa, cũng gắt gao ôm lấy eo hắn vì sợ sẽ bị ngã xuống.

Tiếng cười của Diệp Thừa xuyên qua mũ bảo hộ dày nặng mà truyền ra, hai tay hắn cũng gắt gao ôm lấy cô. Trong gió tuyết, hai người truyền ấm áp cho nhau, cùng nhau cảm nhận sự kích thích về tốc độ.

“Kích thích không tiểu miên hoa?”

Giờ phút này quanh người Diệp Thừa không còn tia quạnh quẽ như trước, đón tiếng gió ở bên tai cô lớn tiếng gào lên, tựa như cậu thiếu niên cuồng nhiệt vô ưu.

Lúc ông nội chưa qua đời, dáng vẻ của hắn lúc một mình chính là như vậy, đôi khi còn có chút ngây thơ. Khi đó cô từng cảm thấy Diệp Thừa chỉ là đang dùng sự lạnh lùng và kiêu ngạo để bảo vệ trái tim ngây thơ của mình. Nhưng về sau khi đủ loại biến cố kéo đến, cô không còn nhìn thấy một mặt ngây thơ này nữa, chỉ còn lại mỗi lớp vỏ lạnh lùng và kiêu ngạo.

Kỹ thuật của Diệp Thừa rất tốt, hai người trượt xuống chân dốc một cách an toàn.

Hắn cởi mũ bảo hộ xuống, nụ cười trong veo kia so với tuyết trắng còn lóa mắt hơn, nhìn lại liền thấy chói lọi tựa như anh túc khiến người xem không thể rời mắt nổi.



Anh túc còn có tên gọi khác là cây

thuốc p.h.i.ệ.n nha=)))

Anh nên cười như thế này nhiều hơn. Thật ra khi không có ai bên cạnh, anh có thể cởi bỏ lớp vỏ bảo vệ của mình.”

Sắc trời tối nhanh, ánh hoàng hôn dần biến mất phía chân trời, ánh đèn trong khu trượt tuyết cũng dần được thắp sáng.

Diệp Thừa chậm rãi thu lại tươi cười, ánh mắt chăm chú nhìn cô dần sâu thẳm, biểu tình có chút trịnh trọng.

“Nếu anh bỏ xuống lớp bảo hộ, em phải phụ trách bảo hộ anh.”

Không biết hắn lấy từ nơi nào ra một hộp nhẫn, mở ra, ánh đèn nhỏ trên nắp hộp chiếu sáng lên cặp nhẫn kim cương bên trong.

Trên mỗi chiếc nhẫn được tạo hình nửa trái tim, hai chiếc hợp lại với nhau sẽ thành một tình yêu hoàn chỉnh.

“Cặp nhẫn này anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, chính là vào bữa tiệc tối lần đó, anh định sẽ nói lời cầu hôn với em. Không ngờ tới hiện tại mới có thể chính thức tặng cho em.”

Tim Lê Thiên Thiên nhảy dựng, thiết kế của cặp nhẫn này có chút đặc biệt, gặp qua một lần cơ bản sẽ không quên. Cô nhớ rõ, đây chính là cặp nhẫn mà lúc trước Quả cam từng gửi cho cô xem trên QQ, lúc ấy cô còn cảm thấy vô cùng ghen tỵ.

Thật không ngờ, cặp nhẫn này lại là vì cô mà chuẩn bị.

“Tiểu miên hoa, anh là thật tâm thích em, có thể làm bạn gái anh được không?”

Từng tia lửa từ dưới vụt lên rồi nổ tung, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Từng chùm pháo hoa phản chiếu trong mắt Diệp Thừa, không ngừng biến hóa hình dạng màu sắc, chỉ có hình bóng của cô là bất biến, từ đầu đến cuối luôn thường trực trong đôi mắt ẩm ướt của hắn.

Lê Thiên Thiên chuyển tầm mắt về trên cặp nhẫn, nhẹ giọng nói:

“Chỉ là làm bạn gái mà thôi, không cần phải đeo nhẫn hoành tráng như vậy chứ?”

“Phải đeo nhẫn mới…” Diệp Thừa ngừng nói, vui sướng mà nhìn cô.

“Em đồng ý sao?”

Lê Thiên Thiên hơi gật đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên muốn nói gì đó nhưng giọng nói đã bị bao phủ trong cái hôn của Diệp Thừa

Môi hắn nóng rực bao vây lấy cánh môi cô, trằn trọc hút mút đảo loạn hô hấp của nhau, ẩn giấu trong tiếng pháo hoa nổ, chỉ có hai người kề cận mới có thể nghe thấy.

-

Diệp Thừa nắm tay Lê Thiên Thiên trở về khách sạn.

Các đồng nghiệp cũng đều nói nói cười cười vui vẻ trở về đến sảnh khách sạn, Lê Thiên Thiên muốn buông tay ra nhưng Diệp Thừa lại gắt gao nắm chặt không buông.

Mọi người đang đợi thang máy, cũng đang thảo luận về màn pháo hoa vừa nãy.

“Tôi sắp xếp hành trình cũng không tệ lắm đúng không? Hôm nay là giao thừa thì phải có bộ dáng của giao thừa chứ!” Doãn Hoằng đắc ý mà nói.

“Thì ra pháo hoa là do ông sắp xếp.”

Giọng điệu ung dung của Diệp Thừa từ phía sau truyền đến, thân thể Doãn Hoằng lập tức căng thẳng, chậm rãi xoay người lại.

Đập vào mắt ông ấy là hình ảnh hai người đang nắm tay nhau, dựa vào những ‘bài học’ trước đó, ông ấy theo bản năng mà cho rằng bản thân mình lại làm sai chuyện gì đó nữa rồi.

“Tiểu Diệp tổng, có phải tôi lại quấy rầy đến hai người rồi không? Tôi thật sự không phải cố ý…”

“Sắp xếp không tồi. Tiền thưởng tháng này của ông tăng gấp đôi.”

Thang máy mở ra, Lê Thiên Thiên bị Diệp Thừa lôi kéo đi vào.

Doãn Hoằng:!

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Triệu Tương cũng thu hồi ánh mắt hâm mộ. Vừa chuyển tầm mắt qua phía Doãn Hoằng thì thấy ông ấy đang yên lặng bỏ mắt kính xuống, lén lau nước mắt. Cô ta kinh ngạc mà kêu một tiếng.

“Ây da, thư ký Doãn, sao lại khóc vậy?”

Doãn Hoằng lại đeo kính lên, thở phào một hơi, trong lòng sinh ra chút cảm giác anh hùng, lên tiếng đáp lại:

“Tôi từ một viên chức nhỏ một đường thăng chức đến vị trí hôm nay, mấy ngày trước sự nghiệp có gặp phải trắc trở, tôi còn định từ chức. Không ngờ tới bây giờ lại được ông chủ đánh giá cao, tôi còn có thể vì công ty mà phấn đấu thêm một trăm năm nữa!”

Mọi người nhìn thư ký Doãn hưng phấn tựa như được tiêm máu gà, có chút không nói nên lời nên nhao nhao mà quay mặt đi.

Bọn họ cũng không hâm mộ Doãn Hoằng vì được tăng tiền thưởng gấp đôi mà chỉ âm thầm cảm khái vì số mệnh của Lê Thiên Thiên quá tốt. Được tiểu Diệp tổng coi trọng, thật sự là một bước lên trời, nửa đời sau không cần phải nỗ lực.

-

Lê Thiên Thiên vài lần muốn về phòng của mình nhưng lại bị Diệp Thừa quấn lấy, ở phòng hắn mãi đến hơn mười giờ mới trở về.

Triệu Tương vừa mới rửa mặt xong, không ngờ được cô sẽ trở về, còn tưởng cô muốn về thu dọn hành lý nên vội muốn giúp đỡ dọn đồ.

“Tôi không ở cùng với anh ấy” Lê Thiên Thiên ngăn lại hành động muốn đem cô đuổi ra khỏi cửa của Triệu Tương, rửa mặt xong thì nằm bẹp trên giường, cảm thấy hơi mệt.

“Thiên Thiên, về sau có phải tôi nên gọi cô một tiếng bà chủ đúng không?” Triệu Tương cười nịnh nọt.

Lê Thiên Thiên mở nửa con mắt, lắc đầu nói:

“Chúng tôi còn chưa bàn đến chuyện kết hôn, còn sớm lắm.”

“Ha ha, chuyện sớm muộn mà thôi.” Triệu Tương thấy cô thật sự buồn ngủ nên cũng không nói tiếp chuyện này nữa, nhẹ giọng nói:

“Ngủ ngon, bà chủ.”

Lê Thiên Thiên gần như vừa nhắm mắt đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ, hình bóng Quả cam và Diệp Thừa dần dần hòa vào nhau, khi hắn quay người lại, nụ cười rạng rỡ kia khiến cô phải chói mắt.

“Nếu anh bỏ xuống lớp bảo hộ, em phải phụ trách bảo hộ anh.” Lời này cứ luôn quẩn quanh ba trăm sáu mươi độ bên tai cô.

Tim cô mêm thành một vũng nước, không thể cưỡng lại được khi hắn bày ra bộ dáng yếu đuối và ngây thơ không chút phòng bị. Tựa như một chú sói nhỏ chủ động nằm ngửa để lộ bụng cho cô vuốt ve.

Lúc Lê Thiên Thiên tỉnh dậy đã hơn chín giờ sáng, nhất định là do hôm qua quá mệt nên cô mới ngủ lâu như vậy.

Triệu Tương không có ở trong phòng, hẳn là đã ra ngoài chơi vì chiều nay bọn họ phải lên đường quay về.

Cô vươn vai duỗi eo, điện thoại cũng vừa lúc vang lên, là Tần Hâm gọi video đến.

Cô nghe máy, vừa ngáp một cái đã nghe thấy Tần Hâm hỏi:

“Dáng vẻ xuân tâm nhộn nhạo này của cậu, chuyện gì đã xảy ra?”

Vì lời này, Lê Thiên Thiên mạnh mẽ muốt nửa cái ngáp còn lại trở vào.

“Ai xuân tâm nhộn nhạo chứ?”

“Bấm vào góc trên bên phải màn hình rồi tự nhìn bộ dáng của chính mình đi.”

Lê Thiên Thiên bấm vào xem, không khỏi sửng sốt, thiếu nữ mặt ửng đỏ, khóe miệng nhếch lên gần đến mang tai này là ai vậy? Tuyệt đối không phải cô!

Cô vội tắt video, chạy đi rửa mặt để tĩnh tâm lại một chút.

Thu thập thỏa đáng, hít sâu ba lần, nhìn trong gương thấy bản thân thật bình tĩnh rồi mới ung dung bước ra cửa.

Đi thang máy xuống lầu, bỗng không kịp phòng ngừa mà bắt gặp Diệp Thừa đang bàn chuyện công việc với vài vị lãnh đạo của làng du lịch. Hai tay hắn đút túi, lạnh lùng đứng đó nghe tổng giám đốc báo cáo với vẻ mặt vô hồn.

Lê Thiên Thiên cũng bắt được ánh mắt nóng bỏng của vài nữ du khách đang nhìn về phía hắn, cô bĩu môi, cảm thấy bọn họ đều là kiểu người dễ bị sắc đẹp mê hoặc.

Lúc này Diệp Thừa bỗng quay người lại đối diện với tầm mắt của cô, khóe miệng cô bất giác mà cong lên, sau đó lại không khỏi thở dài. Sắc đẹp trước mặt, ai rồi cũng sẽ trở thành hôn quân* mà thôi.

*Hôn quân: vị vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Diệp Thừa tiêu biến, hắn cong khóe miệng, nói cùng tổng giám đốc vài câu đơn giản rồi nhanh chóng bước về phía Lê Thiên Thiên.

Diệp Thừa dắt tay cô một đường đi đến phía sau lối thoát hiểm ít người lui đến, gấp gáp không chờ nổi mà cúi đầu hôn sâu, bày tỏ hết nỗi nhớ thương sau một đêm không gặp.

Lê Thiên Thiên nhớ tới một câu nói không biết đã nghe được ở đâu đó: Hôn môi, chỉ một lần và vô số lần.

“Vị tiên sinh này, chúng ta có quen biết nhau à? Xin hỏi hành vi này của anh gọi là gì?” Cô ác ý hỏi đùa.

“Đóng dấu, nhận thức một chút, anh là bạn trai của em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.