Phượng Tiêu Tiêu không dám cử động.
Một bàn tay của nàng đang chống ở trên ngực của Ôn Chước Tuế, dưới bàn tay nàng có thể cảm nhận được tiếng nhịp tim của hắn đang đập mạnh. Một bàn tay khác của nàng đang nắm chặt góc chăn.
Có lẽ là bởi vì quá căng thẳng nên lòng bàn tay của nàng đã đổ chút mồ hôi.
“Sư…” Nàng định mở miệng nói nhưng suy nghĩ một chút, sau đó liền ngậm miệng lại. Lúc này không phải thời điểm để giải thích, nàng cũng không cần phải giải thích. Một lát nữa nàng sẽ từ từ trốn đi, coi như đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế Phượng Tiêu Tiêu đã làm như vậy.
Nàng nhẹ nhàng chuồn ra ngoài mà không gây ra một tiếng động nào.
Đừng nói là lúc này bên trong phòng chỉ có ánh trăng lờ mờ, cho dù trong phòng không ánh sáng, chỗ nào cũng tối om, nàng cũng có thể không đụng bất kỳ thứ gì mà thuận lợi đi ra khỏi cửa. Bởi vì nàng quá quen thuộc với những đồ vật được sắp xếp trong phòng của Ôn Chước Tuế, tất cả đều đã được nàng nhớ kỹ trong đầu, vậy nên nàng không thể gây ra những lỗi cơ bản như vậy.
Trước khi ra ngoài, Phượng Tiêu Tiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua sư tôn.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào má hắn, giờ phút này hắn cực kỳ đẹp.
Không đúng, sư tôn của nàng lúc nào cũng đẹp.
Nàng nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa nhưng nàng không quay về phòng của mình mà xoay người đi vào phòng luyện đan. Mấy năm nay, mỗi năm nàng đều tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-ga-thay-bi-sung-hang-ngay/1515671/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.