Đại trưởng lão gần đây cực khổ tu luyện linh hỏa. Trong hành trình tu luyện dài đằng đặng của ông ta chưa từng nghiêm túc đến như vậy. Nếu không phải những tiên môn khác đang kề dao vào cổ ông ta thì ông ta cũng chẳng phải tốn công phí sức vào việc mệt mỏi này. Tu sĩ tu luyện linh hỏa tương đương với luyện hóa lại máu thịt của chính mình, không những mất rất nhiều thời gian, mà quá trình này rất đau đớn. Linh hỏa cấp càng cao, cơn đau mà tu sĩ phải chịu sẽ càng dữ dội. Nếu thật sự muốn luyện thành Cửu Thiên Linh Hỏa, con đường này vô cùng khó khăn gian khổ. Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn cảm thấy con đường này quá khó và không phù hợp với thân thể đã sống trong nhung lụa, nhàn nhã nhiều năm của ông ta. Hơn nữa, hà tất phải cố gắng đến vậy? Người đó có phải là Tư Đồ Yếm hay không ông ta vẫn còn chưa nắm rõ, ông đường đường là đại trưởng lão của Côn Luân động phủ vậy mà lại bị dọa tới hồn bay phách lạc, thật là một chuyện nực cười. “Người đâu, cùng ta đến Thanh Ly cung.” Đại trưởng lão ra lệnh "Trưởng lão, ngươi định làm gì?" "Đương nhiên là đi gặp đám yêu thú kia. Bọn chúng bị nhốt dưới đáy hồ Thiên Thu lâu như vậy rồi, ta tới đó tâm sự với chúng." *** Tư Đồ Yếm uống say vẫn chưa tỉnh, lúc về đến phòng liền gối đầu ngủ thiêp đi. Thẩm Diệu Âm không cảm thấy buồn ngủ, nhưng tay trái vẫn bị Tư Đồ Yếm nắm chặt, dù sao thì nàng cũng không thể rời đi, nàng chỉ là ngồi ở bên giường hắn, lưng tựa nhẹ vào rèm giường. Lòng bàn tay bị hắn siết chặt, hơi thở gấp gáp phả trên mu bàn tay Thần Diệu Âm. Lúc đó nàng cũng không biết là ngứa hay nóng, chỉ là khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu. Nàng lặng lẽ thu tay lại, ở lại với hắn thêm một lúc rồi mới đứng dậy rời đi. Thẩm Diệu Âm đã lâu không trở lại Côn Luân động phủ, từng nhành cây ngọn cỏ dường như đã trở nên quá xa lạ với nàng. Nàng vốn dĩ muốn ra ngoài giếng lấy chút nước uống, nhưng lòng vòng một lúc lâu vẫn không tìm thấy giếng ở chỗ nào, ngược lại nàng còn bị lạc đường rồi. Phía sau Thanh Ly cung là một khu rừng núi tươi tốt, trên núi có rất nhiều động vật kỳ lạ và quý hiếm, nhưng những năm này chúng đã bị đại trưởng lão gây hại đến mức chẳng còn gì nữa. Thẩm Diệu Âm đi bộ hồi lâu trong rừng, nàng đi tới đi lui nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không hề thay đổi. Nàng bị lạc rồi. Nơi này không có lấy một vết chân người, tiểu linh thú dẫn đường cũng không có. Nàng yên lặng đứng ở chỗ cũ, trong lúc nàng đang nghĩ xem có nên truyền tin cho Ý Nhân đến giúp đỡ hay không thì đột nhiên trong đám cỏ phát ra tiếng động. Thẩm Diệu Âm lo lắng nhìn về phía lùm cây tươi tốt cách đó không xa, ngay sau đó, nàng nhìn thấy một đôi tai sói đầy lông lá, tiếp theo là một cái đuôi to nhô ra sau bụi cây. Con yêu sói đó cũng có vẻ rất ngạc nhiên vì cái đuôi của mình lộ ra trước mặt con người, vì thế nó nhanh chóng thu lại cái đuôi lại. Rồi dùng tay nắm cái cây nhỏ trước mặt, lặng lẽ ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn Thẩm Diệu Âm. “Sở Tầm?” Trong mắt nàng hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra một ý cười: “Thật tuyệt là ngươi không sao.” Lúc đầu Sở Tầm được ba vị trưởng lão đưa đến Thanh Diễn Tông, bọn họ vốn dĩ là cùng một đường, nhưng tới giữa đường gặp phải biến cố. Từ khi bị chia cắt ở tiểu thế giới, nàng chưa từng gặp lại hắn. Sở Tầm mặc dù là đệ tử của Tam trưởng lão, nhưng phong cách cư xử của hắn hoàn toàn khác với người trong Côn Luân động phủ hiện tại. Hắn đã nói chuyện với Thẩm Diệu Âm nhiều lần, nhưng nàng còn nhớ rất rõ. Cách đây không lâu, nàng lo lắng không biết Sở Tầm có bị mất tích nơi nào đó, rồi bị trọng thương hay không, nhưng thật may, nhìn hắn vẫn khỏe mạnh như trước đây. “Tại sao tiên tử lại trở về Côn Luân động phủ?” Hắn biết Thẩm Diệu Âm đã nhận ra hắn, nên hắn cũng không trốn tránh nữa. Hắn trở về Côn Luân động phủ bởi vì nơi đây chính là nhà của hắn, chứ không phải do đại trưởng lão bắt hắn làm vậy. Trước khi Đại trưởng lão tiếp quản Côn Luân động phủ thì ngọn núi này chính là địa bàn của các linh thú bọn hắn., . Thẩm Diệu Âm chưa kịp trả lời, Sở Tầm đã lấy từ trong tay áo ra một tiểu linh quả, đưa tới chỗ nàng, sau đó thì thào nói: "Tặng cho nàng." “Tặng ta sao?” Thẩm Diệu Âm vừa muốn đưa tay ra nhận lấy, nhưng sau khi nhìn thấy thứ hắn đang cầm, nàng lại lập tức dừng tay lại “Linh quả nghìn năm rất quý giá, ngươi giữ lại đi, không cần tặng cho ta đâu. " Tương truyền ở khu rừng này có cây linh quả ngàn năm tuổi, cành lá xum xuê, cao ngất trời mây, lá to như cái đĩa, cành chắc như khúc viên mộc. Nhưng cây này đã lâu không kết trái. Thẩm Diệu Âm chỉ cần dùng linh lực cũng có thể nhận ra nguồn gốc của quả này. Nhưng sau khi biết rồi, nàng lại không muốn nó nữa. “Tiên tử là phượng hoàng, xứng đáng dùng những thứ tốt như vậy, ta không cần.” Sở Tầm kiên quyết đưa linh quả cho Thẩm Diệu Âm. Sau khi nhận ra bản mặt thực sự của các trưởng lão trong Côn Luân động phủ, hắn chỉ cảm thấy thất vọng, vì vậy một mình trở lại núi rừng này, không hề báo cho các đại trưởng lão biết, cũng không trở về bên cạnh họ. Hắn ở trong núi rừng này không biết đã bao lâu, cả thân sói cũng trở nên buồn bực không vui.. Sau này, hắn tình cờ gặp được cây linh quả ngàn năm tuổi trong truyền thuyết, nên hàng ngày ở bên cạnh cây thần, thỉnh thoảng luyện tập, thỉnh thoảng ngẩn ngơ và chỉ khi ở bên cây cổ thụ cao chót vót, hắn mới có thể tĩnh tâm trở lại. Hắn đã được các trưởng lão thu nhận từ khi còn nhỏ, theo hiểu biết của hắn thì các trưởng lão ở Côn Luân động phủ là những người tốt. Nhưng việc ở Thanh Diễn Tông đã nói cho hắn biết đó không phải là như vậy. Những trưởng lão mà hắn vô cùng tin tưởng đều có dã tâm. Là bọn họ âm thầm cho phép Xỉ Nô làm xằng làm bậy, là bọn họ đã làm náo loạn tiên giới yên bình trước đây. Nếu không có sáu vị trưởng lão, e rằng bây giờ hắn còn có thể đùa giỡn với những linh thú khác trong rừng núi này . Bỗng một ngày, linh quả rơi xuống trúng đầu hắn, phản ứng đầu tiên của hắn chính là đưa thứ này cho Thẩm Diệu Âm. Nàng là phượng hoàng, cũng là linh thú. Ở một mức độ nào đó, bọn là đồng loại. Sở Tầm đã tự ý biến Thẩm Diệu Âm trở thành đồng loại của mình, và muốn đối xử với nàng ngày càng tốt hơn. “Tiên tử, nàng có muốn cùng ta trở về trong rừng không?” Ánh mắt hắn lộ ra vài phần chờ mong: “Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng! Thế gian này quá phức tạp, Sở Tầm biết rằng hắn không thể thay đổi tu tiên giới chỉ bằng thu vi hiện tại của hắn. Nhưng những gì hắn có thể làm là bảo vệ Thẩm Diệu Âm, chỉ cần nàng bằng lòng trở về rừng núi cùng hắn, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với nàng. Tiên tử tốt như vậy, nàng đáng yêu như vậy, hắn rất muốn giữ nàng ở bên mình.
Hắn lấy hết can đảm nắm tay Thẩm Diệu Âm, vì quá căng thẳng, lông tai không ngừng run rẩy, Sở Tầm nhận ra rằng cả đời này hắn chưa từng có giây phút nào đáng xấu hổ như vậy, nhưng hắn vẫn nắm chặt bàn tay nàng, đôi mắt lộ rõ vẻ quyết tâm. Thẩm Diệu Âm hơi sững sờ, nàng không biết rằng Sở Tầm còn có ý nghĩ này. Nhưng nàng chậm rãi rút tay ra, sau đó lắc đầu. “Cám ơn ngươi.” Nàng trịnh trọng cảm ơn Sở Tầm: “Nhưng ta không thể cùng ngươi trở về rừng được”. “Tiên tử… nàng có người trong lòng rồi sao?” Sở Tầm lập tức nghĩ ra suy đoán này, mí mắt hơi chùng xuống cũng không có chủ động tới gần Thẩm Diệu Âm nữa. Thẩm Diệu Âm lại bị câu hỏi của hắn làm cho sững sờ, nhất thời không biết trả lời như thế nào, vẻ mặt cũng rất khó hiểu, thật lâu sau, lâu đến mức chính mình cũng nghi ngờ nàng mới nhẹ gật đầu. Sở Tầm không hỏi nữa, nghiêm túc nhìn nàng: "Vậy được ..." Hắn nhíu lại vẻ mặt, sau đó đổi giọng điệu khá thoải mái: "Tiên tử vui vẻ là được." "... Nhưng nếu nàng có thời gian, nàng có thể tới đây tìm ta, ta sẽ ở nơi núi rừng này chăm chỉ tu luyện, cố gắng càng sớm càng tốt... đuổi kịp tu vi của nàng." Sau đó, hắn đưa cho Thẩm Diệu Âm một miếng ngọc phù: "Sau này nếu này có việc đến tìm ta, nàng có thể dùng nó để dẫn đường." Thẩm Diệu Âm vừa mới từ chối tiên quả của hắn, lần này lại từ chối nữa sẽ không hay. Vẻ mặt của Sở Tầm đã xám xịt, nàng chỉ có thể nhận lấy và cảm ơn lần nữa. *** Sở Tầm chỉ rõ hướng đi cho nàng, sau đó bóng lưng dần biến mất trong rừng cây. Thẩm Diệu Âm không muốn ở lại đây lâu, nàng trở về ngay lập tức. Lúc này cũng đã muộn, nếu ở lại đây thêm sẽ không biết sẽ kéo dài đến bao giờ. Đường núi quanh co, nhưng vừa xuống núi, nàng đã đụng phải một bóng dáng quen thuộc. Nàng lập tức đứng lại, cố gắng tránh tầm mắt của đối phương, nhưng người đó đã phát hiện ra nàng trước. “Thẩm Diệu Âm, ngươi thật sự đã trở lại?” Giọng nói của đại trưởng lão có chút khó tin, ông ta ngây người một lúc, sau đó nhanh chóng ra lệnh: “Bao vây lại cho ta, ta muốn xem xem, những người quan tâm tới Tư Đô Yếm, liệu họ có quan tâm đến tính mạng đạo lữ của hắn ta? ” Tiếng ồn ào bên ngoài đã đánh thức những người trong Thanh Ly cung. Khi Tư Đồ Yếm tỉnh dậy, không thấy bóng dáng của Thẩm Diệu Âm, nhưng ngay sau đó hắn đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của vị trưởng lão đang đánh ngoài cổng cung điện. Hắn lập tức chạy ra cửa, quả nhiên nhìn thấy đại trưởng lão cùng đám tùy tùng đang vây quanh Thẩm Diệu Âm. Nhưng ông ta không dùng phép thuật với Thẩm Diệu Âm ngay lập tức, ông ta chỉ lật tay lại ấn một nhát vào lòng bàn tay, từng luồng sáng sau đó tập trung đập vào hồ Thiên Thu. Trận pháp của Đại trưởng lão khiến hồ Thiên Thu cuộn sóng tứ phía, sau đó từng đợt sóng lớn dữ dội gào thét trên mặt hồ, tiếng gió rít từ mặt hồ dội lại. Tiếng gầm khàn khàn chậm rãi truyền từ đáy hồ lên mặt hồ, giọng nói càng ngày càng rõ ràng, yêu lực mà Thẩm Diệu Âm có thể cảm nhận được ngày càng lớn. Mặt hồ vốn dĩ yên bình tĩnh lặng không một gợn sóng cuối cùng cũng phá tan khống chế, những yêu thú dưới đáy hồ tranh nhau thức tỉnh, gào thét, không ngừng vùng vẫy thoát ra khỏi xiềng xích giam hãm chúng. Mà đám yêu thú trong Thanh Ly cung dường như đã nhận được cộng hưởng, lúc này chúng cùng nhau náo loạn, khuấy đảo toàn bộ Côn Luân động phủ. “Ông đang làm gì vậy!” Thẩm Diệu Âm tức giận nói. “Còn phải nói sao?” Trưởng lão cười giải thích: “Bọn ta không thể phá bỏ trận pháp dưới địa cung, nhưng những con yêu thú này thì có. Hãy để chúng lao đến địa cung và đánh thức Tư Đồ Yếm. Bọn ta không phải là đang nghĩ cho ngươi sao? Ngươi và Tiên Quân đạo lữ kia của ngươi xa cách lâu như vậy, hắn ở dưới địa cung không để ý tới ngươi, tiên tử sẽ không cảm thấy không đúng chứ? “Yêu thú sẽ nghe lời ngươi sao?!” Thẩm Diệu Âm bỏ qua lời nói vô nghĩa của trưởng lão, nhìn thấy đám quái thú từ đáy hồ lao ra một con một, trong lòng nàng đang mắng người không ngớt: “Ông có thể đánh lại bọn chúng sao? Ông làm như vậy, đã suy nghĩ qua chưa ... " Đại trưởng lão đang định tranh luận với Thẩm Diệu Âm, nhưng ông ta đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Diện mạo của người đó ông quen, nhưng nhất cử nhất động, và khí chất của con người đó ông tha không thể không quen thuộc hơn:"Hahaha Tư Đồ Yếm! Đường đường là Cẩn Dương Tiên Quân, lẽ nào cũng làm việc đoạt xá này sao? ” Ánh mắt ông ta hung hăng nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Yếm, lần lượt đưa mắt quan sát hắn và Thẩm Diệu Âm. Cuối cùng, ông ta dường như đã hiểu ra điều gì đó, giọng điệu có chút giễu cợt: "Xem ra Yến Tu nói đúng rồi. Ngươi thật sự vẫn là bị mê hoặc bởi nữ sắc, vội vã muốn đến gần đạo lữ của ngươi đúng chứ? Để gặp lại nàng ta, ngươi không ngần ngại sử dụng thủ đoạn đoạt xá ấy. Cẩn Dương Tiên Quân cái gì chứ, cái gì mà không gần nữ sắc, ngươi cũng chỉ là một tên phàm tục thôi sao?" Đại trưởng lão cảm thấy có chút chột dạ khi nhìn thấy Tư Đồ Yếm, nhưng ngay khi hắn xuất hiện, tất cả những điều trước đó đã được giải thích. Quả thật vậy, người có thể gây ra một trận chiến lớn ở hai giới Tiên Ma này còn có thể là ai chứ? Lúc này đám yêu thú trong Thanh Ly cung đã nhân cơ hội chạy trốn, với sự giúp đỡ của các trưởng lão, chúng đã phá vỡ giới hạn cuối cùng đã giam cầm chúng, sau đó bắt đầu náo loạn trong Côn Luân động phủ. Những yêu thú bị giam cầm trong thời gian dài bởi trận pháp kia đắc thế, bọn chúng không giãn gân cốt, chỉ cảm thấy không thoải mái. Đại trưởng lão đương nhiên không thể khống chế được hành động của chúng. Lúc này, các yêu thú đang tấn công bừa bãi.
Chừng nào bọn họ còn vây đánh Côn Luân động phủ thì chừng đó đám tùy tùng của Đại trưởng lão sẽ bị những con giao long, những con rắn khổng lồ nuốt chửng. Những con yêu thú cũng vây quanh Thẩm Diệu Âm, nhưng khi lưỡi của con rắn vừa chạm vào khuôn mặt Thẩm Diệu Âm, thanh kiếm Nghi Quang đã rời khỏi vỏ, ngay lập tức chém đầu con rắn khổng lồ kia. Những con yêu thú khác vô cùng ngạc nhiên. Nhưng bọn chúng lại trở nên giận dữ. Khó khăn lắm mới thoát khỏi xiềng xích ở Thanh Ly cung, lúc này vẫn còn có người dám khiêu khích bọn chúng, hắn chán sống rồi sao... Hả? Đây là một Nghi Quang kiếm? Vậy thì không sao hết. Những con yêu thú vừa rục rịch ngóc đầu dậy đã lại rút lui. Một số yêu thú bắt đầu vây quanh Tư Đồ Yếm, và sau khi đánh hơi được hơi thở của hắn, cuộc tấn công bừa bãi ban đầu trong đám yêu thú đã chuyển thành một cuộc công kích có mục đích. Chúng bắt đầu tấn công Đại trưởng lão và những trưởng lão khác. Nhưng dù thế nào đi nữa, chúng không dám đụng vào một sợi tóc của Thẩm Diệu Âm. Đại trưởng lão vốn dĩ muốn dùng sức mạnh của quái thú để phá vỡ tuyến phòng thủ của Địa cung, dù sao thì ông ta cũng biết mối quan hệ giữa đám yêu thú và Tư Đồ Yếm tồi tệ đến mức nào. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, đám yêu thú đó điển hình cho kiểu mềm nắn rắn buông, sợ hãi kẻ mạnh. Chúng né tránh Tư Đồ Yếm và Thẩm Diệu Âm, ngoại trừ hai người họ, những con yêu thú đối đãi với tất cả mọi người giống hệt nhau. Chiếc bàn vốn dĩ dùng để ăn cơm của Lục trưởng lão đã bị cự xà đánh tan.. Lò luyện đan của Nhị trưởng lão cũng tan tành. Ông ta đi ra ngoài kiểm tra động tĩnh, nhìn thấy cảnh tượng kia liền dứt khoát đóng cửa lại. Ngũ trưởng lão càng thảm hơn, ông ta xuất hiện không đúng nơi đúng chỗ, lúc này đang bị yêu thú đuổi theo, cuối cùng bị một con Yêu Trùng vạn chân nuốt chửng. Quỳ Kiều thấy Tư Đồ Yếm đã trở lại, nàng liền kéo đuôi chạy tới bên hắn. Tuy nhiên, ánh mắt băng giá của Tư Đồ Thiên đã khiến tâm tư nàng tan vỡ. Nàng liền rút lui, sau đó đưa Tứ trưởng lão xuống đáy hồ Thiên Thu. Chỉ có đại trưởng lão vẫn tiếp tục chiến đấu với đám yêu thí. "Ngươi không phải là Tiên Quân sao? Sao ngươi có thể giương mắt nhìn đám yêu thú náo loạn Côn Luân động phủ? Ngươi làm như vậy, Thanh Phong đạo nhân sẽ đau lòng biết nhường nào!" Đại trưởng lão nói: "Sư điệt à, ngươi không tới giúp đỡ sao?!" Điệu bộ của Đại trưởng lão bây giờ giống như thể người thả đám yêu thú ra khỏi trận pháp không phải là ông ta vậy. Tư Đồ Yếm không có tâm trạng để bàn chuyện tình thân với ông ta, chưởng phong trên tay hắn khơi dậy, tiếp đến từng đường kiếm bao vây lấy Đại trưởng lão, sau đó một ánh sáng trắng điên cuồng tập trung trên người ông ta, đại trưởng lão ngay lập tức bị áp xuống đáy hồ Thiên Thu. Tiếng hét kinh hoàng của ông ta vẫn vang lên xung quanh, nhưng cùng lúc đó, từng luồng sáng kết tụ lại với nhau một lần nữa phong tỏa hồ Thiên Thu. "Đây vốn là nơi trấn áp bọn quái thú. Vì đã thả chúng ra, nên để bọn họ tự mình lấp chỗ trống vậy." Giọng nói của Tư Đồ Yếm nhàn nhạt, nhưng sức mạnh trong tay không hề giảm bớt, mặt hồ vốn yên tĩnh bị hắn làm cho bọt sóng tứ tung. Trong mắt hắn không gợn chút cảm xúc, chỉ nghe thấy một giọng nói rất nhẹ nhàng: "Ông cũng nên suy nghĩ về bản thân mình." Các trưởng lão khác đều bị yêu quái truy đuổi, Tư Đồ Yếm cũng không có hứng thú giúp đỡ bọn họ, đám yêu thú kia đều nhớ rõ quá khứ từng bị đánh, nên bọn chúng chỉ dám lộn xộn bên ngoài tầm mắt của Tư Đồ Yếm, vì sợ hắn sẽ giết bọn chúng. Hắn không thèm liếc mắt, phớt lờ lũ yêu thú, mà lên đường đến địa cung, phá vỡ kết giới của địa cung. Lúc đầu khi hắn thoát khỏi thế giới thần hồn, chính là lúc hắn đang trên bờ vực bị phản phệ linh phách. Nhưng hiện giờ hắn không biết rằng linh phách của mình đã bị tổn hại nghiêm trọng đến mức nào, kết quả linh phách quy tụ lúc này, rất có thể phải ngủ thêm một giấc thật dài nữa. Đến lúc đó không có thế giới thần hồn của Thanh Phong trợ giúp, nếu hắn thật sự ngủ say, sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa, cũng sẽ không có chuyện bị hiến xá. Hắn nhìn Thẩm Diệu Âm bên cạnh, nói: "Âm Âm phải chăm chỉ tu luyện, sớm thăng tiến. Nếu như nàng sợ, nàng có thể đến Lệ Giang đảo, nơi đó..." Nói được nửa chừng, hắn nhìn thấy chiếc ngọc phù trên eo Thẩm Diệu Âm. Tư Đồ Yếm nheo mắt, rồi cầm tấm ngọc phù lên, hắn đặt vào lòng bàn tay và nghịch một lúc. Ngọc phù tinh xảo đẹp đẽ, màu sắc và hình thức đều rất được. Nhưng bên trong nó ẩn chứa chút gì đó-- Một chút hương vị của tình địch.. Sao hắn chưa bao giờ nghĩ tới điều này nhỉ? Âm Âm đáng yêu như vậy, ngoài hắn ra, tất nhiên sẽ còn có người khác thích nàng. Chậc. “Làm sao vậy?” Thẩm Diệu Âm vẫn đang chìm đắm trong lời dặn dò của hắn, nàng không nhịn được kéo tay áo hắn: “Ngươi phải đi đâu? Ngươi lại không định nói cho ta biết. Nếu ngươi cứ như vậy, ta sẽ giận đó." Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, Tư Đồ Yếm an phận nghe Thẩm Diệu Âm cằn nhằn, ngoan ngoãn gật đầu. Rồi hắn lặng lẽ đến gần Thẩm Diệu Âm, nhẹ nhàng cắn môi nàng. Nụ hôn không quá nồng nhiệt nhưng ngay khi chạm mặt nàng, tính chiếm hữu trong lòng Tư Đồ Yếm bỗng chốc bùng cháy. Những ham muốn nam nữ chỉ dừng ở hình thức này đều bị nụ hôn này phá vỡ, những suy nghĩ trước đây chỉ thoáng qua trong đầu hắn, giờ đây chúng đặc biệt trở nên mạnh mẽ. Thẩm Diệu Âm đột nhiên bị hơi thở của hắn bao trùm, nàng sững sờ một lúc, sau đó tim đập loạn xạ. “Hứa với nàng.” Hắn kéo nàng ra xa một chút, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng: "Ta sẽ sớm quay lại thôi." ------oOo------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]