Chương trước
Chương sau
“Không hỏi vì sao ta lại biến thành Thương Khuyết ư?” Hắn nhìn Thẩm Diệu Âm, hơi nghiêng đầu, trong mắt còn vài phần nghi hoặc.
Nàng phối hợp gật đầu: “Vậy xin hỏi vì sao ngươi lại biến thành ma tôn?”
“Hiến xá.” Hắn đơn giản kể lại những gì mình đã trải qua: “Trăm năm qua ta không ngừng được hiến xá thành các kiểu người, thân phận có cao có thấp, tình cảnh cũng có lúc nguy lúc không.”
Giọng điệu của hắn rất nhẹ, kể ra chuyện cũ cũng đầy nét vân đạm phong kinh. Chỉ là Thẩm Diệu Âm biết, sự thật không phải như vậy. Người hiến xá thường chôn giấu trong lòng rất nhiều oán niệm, mặc dù bọn họ giao thân
xác cho Tư Đồ Yếm, nhưng cỗ oán khí trong lòng không thể nào tiêu tan sạch sẽ.
Dù hắn tâm sáng như gương, ít nhiều cũng sẽ bị cố oán khí này cuốn hút. Trăm năm qua không biết bao người hiến xá cho hắn, oán khí chồng oán khí, chỉ không biết đã công phá tâm bao nhiêu người.
“Tại sao không sớm tỉnh lại một chút?” Nàng bướng bỉnh hỏi.
Tư Đồ Yếm nhìn tia cố chấp trên gương mặt nàng, lòng vừa động, tay đã đưa ra xoa nhẹ tóc nàng, ánh mắt ngập rõ ý cười: “Bởi vì người ta để tâm đã không còn trên cõi đời này nữa, ta phải chờ nàng.”
Hắn không màng thanh danh, không quan tâm cái danh Cẩn Dương tiên quân. Điều hắn mong chỉ có hai thứ, một là Thanh Phong đạo tụ hồn nhập lại luân hồi, hai là Phượng Hoàng có thể lấy lại khóa Phượng Hoàng, từ đó tiền đồ rộng mở.
“Vậy ngươi đã chờ được người đó chưa? Lần này xử lý xong chuyện của ma tôn, liệu có thể từ địa cung tỉnh lại không?” Giọng điệu của nàng có chút nặng nề, như không cho phép hắn lại làm bừa, đầy sự lạnh lùng: “Đừng làm những chuyện này nữa, ngươi nhìn thức hải của ngươi đi, biến thành cái dạng gì rồi? Thực sự là một hòn đảo cô độc? Không phải ngươi biết tam thập đạo Tâm Kinh chú sao, không rửa sạch được thức hải của mình sao…”
Tư Đồ Yếm nghe những lời trách cứ của nàng, không chút bực bội. Hắn biếng nhác dựa vào tường, híp mắt nhìn nàng, ý cười không giảm: “Được được được, tuân mệnh. Ta bảo đảm không còn lần sau.” Trận chiến bên ngoài vẫn đang tiếp tục.
Ma tu còn sót lại đã chặn được Hứa Thừa Phong. Bọn họ tế ra Phệ hồn lô, giáng lô đỉnh ma khí ngút trời về phía người bên cạnh Hứa Thuận Phong.
“Để ta xem các ngươi có bao nhiêu kiên định, có thể kiên trì được một nén nhang hay không.”
“Thủ tịch môn đồ của Huyền Uyên tông đúng không, đừng có làm cho sư tôn các ngươi mất mặt đó.”
“Không phải hắn có hẳn hai sư tôn sao? Thẩm Phụng Thiên không phải nhạc phụ của hắn đây à?”
“Hả? Thật không? Sao tiểu tử này vận khí tốt thế. Đây không phải là dựa
vào địa vị nữ nhân sao?”

Những lời bàn tán của đám ma tu lọt vào tai hắn, hắn muốn giải thích bản thân không phải “tiểu bạch kiểm” rồi “vận cứt chó” gì đó, hắn và Thẩm Nhu thực lòng yêu nhau. Ít nhất là trước khi những chuyện vặt vãnh này xuất hiện thì bọn họ thực lòng yêu nhau.
Còn chưa đợi Hứa Thừa Phong ý thức được tình hình không đúng, hắn đã bị vây trong lô đỉnh. Hơi nóng vây quanh thân hắn, khiến hắn tiến không được lùi cũng không xong, chỉ có thể bị nhốt trong một ô vuông này.
Phệ hồn lô cũng chẳng phải pháp khí gì nổi danh, đến cả bảng năm mươi pháp khí nó cũng chẳng lọt vào. Bởi vì thứ này gặp mạnh ắt mạnh, gặp yếu khắc yếu, nếu ngươi rất mạnh thì có thể đập nát nó.
Bởi vì người trong phệ hồn lô sẽ bị dục niệm của mình phản phệ. Đạo sĩ yếu ót mặc dù có dục niệm, nhưng tu vi không cao, cho nên phản phệ tạo nên cũng không mạnh. Mà tu vi cực cao thì chẳng bị thứ này vây khốn, nếu họ bị vậy, cũng sẽ dùng linh đập vỡ thứ đồ chơi này. Mặc dù đạo sĩ tu vai cao dó dục niệm, nhưng vào lúc dục niệm còn chưa bị điều động, Phệ hồn lô cũng bị họ đập nát rồi.
Bởi vậy ma khí vây không nổi kẻ yếu, càng vây không nổi kẻ mạnh, chỉ có thể khắc chế được kẻ lưng chừng.
Rất không may, kẻ lưng chừng Hứa Thừa Phong lúc này đang bị vây ở trong.
Nếu tu vi của hắn có thể tiến bộ thêm một bước, liền có thể đột phá lên thành bán phần, ma vật nho nhỏ này vây khong nổi hắn. Nếu tu vi của hắn tệ một chút, ở Kim Đan kỳ, thì dù có dục niệm cũng không phản phệ nổi, vì tu vi hắn không đủ. Nhưng hắn lại ở lưng chừng Đại Thừa kỳ bình cảnh. Vậy nên lúc này, hắn chỉ có thể mặc cho Phệ hồn lô đùa nghịch.
Lăn lộn quá một nén, hắn cũng sẽ không chút thương tích thoát khỏi cái lô chết tiệt này thôi.
“Hứa ca ca… Ta…ta thực thoải mái, lần sau chúng ta lại làm tiếp được không.”
Trước mặt Hứa Thừa Phong xuất hiện hình bóng Thẩm Nhu, tóc nàng ta tán loạn, mặt đỏ bừng. Lúc này nàng ta đang ôm lấy hắn, như con chim nhỏ nép vào ngực hắn, trán thấm ra mồ hôi, ngữ điệu run run, như đang chịu đựng hoan lạc thật sâu.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng hắn và Thẩm Nhu bỏ trốn, đêm đó hai người cùng rúc vào một huyệt động không người. Bởi vì không khí thực thích hợp, Thẩm Nhu liền đề nghị hắn: “Hứa ca ca, hay là chúng ta thử xem.”
Đó là lần đầu hắn dung hòa Thức Hải với nàng ta, cảm giác cực kỳ thoải mái, vì vậy đến giờ hắn vẫn không quên. Quả thực Thẩm Nhu từng phản bội hắn, đúng hơn là mỗi người một ngả đường ai nấy đi, nhưng mà... nhưng mà cảm giác dung hòa Thức Hải...
"Hứa ca ca, không phải huynh còn muốn tiếp tục ư? Sao huynh..." "Thẩm Nhu" đột nhiên nghi ngờ nhìn hắn.
Hứa Thừa Phong biết người trước mặt chỉ là ảo giác, nếu hắn thật sự ôm ấp "Thẩm Nhu" thì sẽ rơi vào bẫy của lò Phệ Hồn. Tuy hắn biết rõ điều này, nhưng dáng người của "Thẩm Nhu" trước mặt uyển chuyển, quá đỗi mê hoặc. Hắn không khỏi nhớ đến đêm đó chạm vào eo thon nàng ta, quả là đầy một nắm tay.
Trong lúc hắn đang "si mê" Thẩm Nhu thì "Thẩm Diệu Âm" xuất hiện ở phương hướng hoàn toàn trái ngược.

"Đại sư huynh, ta... ta cũng thích huynh mà, ta kém a tỷ ở nơi nào chứ? Không phải huynh nói sẽ luôn đối xử tốt với ta sao?"
Hứa Thừa Phong nhìn sang Thẩm Diệu Âm, bước chân cũng trở nên do dự.
"Huynh cần khóa Phượng Hoàng đúng không? Ta có thể cho huynh mà, huynh muốn cái gì ta cho cái nấy, sang đây với ta được không?" Giọng điệu "Thẩm Diệu Âm" dần dần giống như khóc nức nở, bắt đầu nài nỉ hắn: "Huynh muốn ta làm gì cũng được hết, lần này huynh đừng chọn a tỷ nữa." Khóa Phượng Hoàng đã khóc đến mức này, Hứa Thừa Phong cũng dần dần đổi hướng đi về phía nàng.
Thật ra hắn biết tất cả mọi người ở Thanh Diễn Tông bỏ mặc Thẩm Diệu Âm. Hắn xem thường nàng, thậm chí còn hòa nhập với bầu không khí ấy.
Hứa Thừa Phong không hy vọng cả Tông môn xa lánh mình, vì thế hắn cũng nhập bọn với đám người khinh thường Thẩm Diệu Âm. Chính hắn từng trông thấy nàng bị bắt nạt vô duyên vô cớ nhiều lần, thậm chí không ít lần nhìn thấy mọi người đều có lương tháng, chỉ riêng tiểu sư muội không hề có.
Tết Trung thu, cả Tông môn tề tụ một nơi và ăn bánh Trung thu, không có vị trí cho Thẩm Diệu Âm.
Ngày Thất Tịch, các sư tỷ đều tập hợp cùng nhau thả đèn hoa, không có bóng dáng Thẩm Diệu Âm.
Hắn biết, lần nào hắn cũng biết. Phải nói rằng chỉ cần không mù, ai nấy đều biết tình cảnh của Thẩm Diệu Âm. Thế nhưng lần nào Hứa Thừa Phong cũng chọn đứng về phía Thẩm Nhu.
Trong mắt hắn, Thẩm Nhu đại diện cho quyền kế thừa Tông môn, Thẩm Diệu Âm chẳng là gì cả. Con người phải tìm nơi cao mà đi, nước phải tìm chỗ trũng mà chảy, trước giờ hắn không cảm thấy mình sai. Nhưng tình
cảnh hiện giờ đã khác, Nhị Tiểu thư không còn là đồ vô dụng không có linh căn. Nàng là Phượng Hoàng, có khả năng ngưng kết linh lực cuồn cuộn với khóa Phượng Hoàng!
Trong hoàn cảnh này, Thẩm Nhu là cái thá gì đâu.
"Hứa ca ca, huynh vì nó mà rời khỏi ta sao?"
"Đại sư huynh, đừng bỏ rơi ta, rõ ràng ta thích huynh như vậy!"
"Hứa ca ca, chúng ta mới là người từng dung hòa Thức Hải, đôi ta mới hợp lòng nhau!"
"Sư huynh, huynh biết rõ ta thầm mến huynh lâu lắm rồi."
"Hứa ca ca, đừng... đừng bỏ ta, ta cầu xin huynh."
"Sư huynh, sư huynh, ta mới là..."
Hứa Thừa Phong bị cả hai làm cho đầu đau muốn nứt ra, hắn dứt khoát hét to: "Các người không cần vì ta mà tranh cãi! Ta chọn hai người là được chứ gì!"
Vậy thì hay quá luôn.
"Thẩm Nhu" và "Thẩm Diệu Âm" lập tức chạy ùa về vòng tay ôm ấp của hắn. Lúc Hứa Thừa Phong trái ôm phải ấp, lửa từ lò Phệ Hồn bỗng chốc bén vào góc áo.
Hắn bỗng nhìn lại hai mỹ nhân trong lòng mình, đây nào phải mỹ nhân, rõ ràng là hai ngọn lửa bốc cháy hừng hực!
"Ha ha ha! Đại đệ tử đứng đầu gì chứ, trong lòng hắn toàn là tham lam với ham mê sắc đẹp!"
"Vậy khác nào những kẻ làm Ma tu như chúng ta, người trong Chính đạo các ngươi giả vờ như thế suốt ngày sao?"
"Thời gian một nén nhang cũng không chịu nổi, quả là khiến người ta cười rớt hàm."
Hứa Thừa Phong có thể nghe được những lời mỉa mai vô cùng rõ ràng, nhưng hắn không tài nào phân biệt đó là sự thật hay là hư ảo.
Hắn chỉ cảm thấy lòng mình ngày càng xao động, Thức Hải vốn bình tĩnh cũng bị quấy phá đến nỗi cực kỳ hỗn loạn. Nếu hai người họ đều thuộc về ta thì quá tốt.
Ai mà chẳng thích trái ôm phải ấp?
Hai nàng ấy vốn thích ta, hơn nữa dù là một thê một thiếp ta cũng không có gì đáng ngại.
Đều tại Thương Khuyết, tất cả đều do Thương Khuyết! Cướp hết mọi thứ vốn thuộc về ta!
---- Giết gã! Giết gã!
Suy nghĩ trong lòng hắn ngày càng nặng thêm, xung quanh Hứa Thừa Phong bỗng chốc sôi trào khí đen. Hắn càng nghĩ nhiều, dấu hiệu nhập ma càng xuất hiện nhanh.
Cuối cùng đến khi cả người hắn bị khí đen bao phủ, máu thịt hắn đều biến đổi hết sức rõ ràng. Luồng sức mạnh cường đại xấu xa bắt đầu tràn ngập cơ thể, hắn cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ trong phút chốc!
Hứa Thừa Phong làm sao kiềm được ý nghĩ muốn thử xem sao, hắn vung nắm đấm vào đỉnh lò Phệ Hồn đang trói buộc mình. Lò Phệ Hồn như bã đậu ấy lập tức hóa thành mảnh vụn, nói cách khác, hắn thực sự mạnh mẽ hơn rồi.
Phải nói rằng Tu ma nhanh hơn Tu chính[1] nhiều.

[1] Tu theo Chính đạo.
Bởi vì Ma đạo không kỵ chỗ nào, tức là không kiêng nể gì hết nên muốn làm gì thì làm, có thể tăng tu vi nhanh chóng. Nhưng Chính đạo khác hẳn.
Chính đạo phải tự mình kiềm chế, lúc nào cũng cảnh giác những hành động của bản thân, mỗi một chiêu thức đều cân nhắc xem có thích hợp hay không.
Do đó Tu sĩ Chính đạo thuần túy hoàn toàn không cần dùng đến lò Phệ Hồn, nhưng nó cũng đủ hữu dụng với Hứa Thừa Phong.
Lần này ra khỏi lò, hắn giống như quay về lần nữa. Tuy đã hoàn toàn sa vào Ma đạo nhưng thực lực của hắn tăng lên rõ rệt, vốn dĩ không thể đột phá trạng thái hiện tại mà bây giờ lại chộn rộn ngóc đầu. Thậm chí Hứa Thừa Phong còn cảm thấy chỉ cần giết sạch đám Ma tu này, hắn sẽ lập tức phá vỡ cảnh giới Đại Thừa Kỳ.
"Hắn nhập ma rồi!"
"Ối trời, vậy ngươi và ta là người chung đường, hay là chúng ta đồng lòng..."
Ma tu kia chưa kịp nói xong thì đã bị Hứa Thừa Phong vặn cổ. Đám Ma tu đều sợ hãi, bọn chúng trao đổi ánh mắt rồi từ bỏ ý định lôi hắn nhập bọn, đồng thời bắt đầu bảo vệ nhau.
Sau khi nhập ma, Hứa Thừa Phong có tinh thần hơn hẳn.
Trước đây hắn ra tay đều cân nhắc mấy lần, bây giờ thì khác, hắn muốn giết cứ giết, chẳng hề có gánh nặng tâm lý.
Một loạt Ma tu xông tới hắn lập tức biến thành cá chết, cả bọn vốn không phải đối thủ của Hứa Thừa Phong.
Ma lực hùng mạnh khiến cảm thấy dù hóa thành Ma tu cũng không tệ, ít nhất hắn có thể khiến nhiều kẻ thần phục mình hơn!
Nhưng đúng lúc ấy, hắn nhìn lướt qua và thấy Thẩm Diệu Âm. Hứa Thừa Phong không hề do dự, lập tức nhắm về phía nàng!
Khóa Phượng Hoàng, khóa Phượng Hoàng! Có thể chạm tay vào nó rồi! Tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn phối hợp với hắn, thành thật yên phận đi theo hắn, bằng không hắn sẽ tự tay đưa nàng vào luân hồi.
Lông chim Phượng Hoàng có thể giải độc, xương cốt máu thịt là bài thuốc hay, mấy thứ này sắp thuộc về hắn hoàn toàn!
Hứa Thừa Phong càng nghĩ càng hăng, ánh mắt toát lên sự càn rỡ, sau đó hắn hung hăng la lên.
"Tốt nhất nàng hãy ngoan ngoan phối hợp với ta! Diệu Âm, ta sẽ thương hại mà đối xử tốt với nàng."
"Đừng giữ danh tiết nữa, Cẩn Dương Tiên Quân nhà nàng..." Chưa kịp nói xong, mũi kiếm Nghi Quang đã chỉ thẳng vào cổ hắn. Từng luồng kiếm khí giết người bao vây lấy hắn, cảm giác uy hiếp mạnh mẽ làm hắn gần như không chống chịu nổi.
Đối phương cầm kiếm Nghi Quang, sắc mặt không hề vui vẻ, bảo vệ Thẩm Diệu Âm sau lưng, cất lời như sắp tùng xẻo hắn: "Ngươi tưởng ta chết thật à? Ai làm ngươi bị ảo giác thế?"
Hứa Thừa Phong bị đối phương kích thích mà tóc gáy dựng đứng lên, nhưng vừa rồi chém nát lò Phệ Hồn, rõ ràng hắn cảm thấy tu vi tăng rõ cơ mà. Hắn chưa từng cảm nhận sức mạnh như vậy, bây giờ mạnh mẽ hơn hẳn trước kia rất nhiều.
Ta đã lợi hại đến thế, không chừng đối phương chỉ phô trương thanh thế thôi.[2]
[2] Khoe ra như mình có tài mạnh lắm.
Nếu hắn thật sự có bản lĩnh, sao còn ở đây lãng phí thời gian?
Giả, giả, hắn thật sự không có bản lĩnh!
Ta lợi hại hơn hắn!
Hứa Thừa Phong vốn tự biết tu vi của mình đến đâu, nhưng hiện giờ hắn bị ma lực cường đại làm cho đầu óc mê muội. Giống như một kẻ yếu ớt bỗng dưng được cho một luồng sức mạnh lớn lao, trong thời gian ngắn, hắn chẳng biết mình nặng mấy cân mấy lượng.
Vì vậy hắn không phải phô trương thanh thế, hắn chỉ cảm thấy mình rất giỏi thôi!
Ôm tâm trạng đó, hắn tiếp tục muốn cướp người trước ánh mắt không thiện lành của đối phương.
Tư Đồ Yếm không hề kiên nhẫn, kiếm Nghi Quang vốn chẳng có cảm tình. Kẻ trước mặt hắn muốn cướp Thẩm Diệu Âm, không khác nào khơi dậy cơn bão giới hạn của hắn.
Kiếm Nghi Quang đâm thẳng vào tim, một chiêu khiến đối phương mất mọi cơ hội trở tay.
"Ngươi, ngươi có khác gì ta!" Hứa Thừa Phong ôm ngực mình, giận dữ nói: "Ngươi cũng là Ma tu, giả vờ thanh cao làm gì? Chẳng phải ngươi giữ nàng vì bảo vật sao? Ngươi, ngươi!"
"Trước giờ ta chưa từng đi chung đường với ngươi." Tư Đồ Yếm không hề vui vẻ, cực kỳ mất kiên nhẫn: "Ta cũng không biến mình thành Ma tu. Nếu ngày nào đó thật sự bại bởi tâm ma, ta sẽ tự kết liễu mình."
------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.