Đêm đã khuya. 
Phượng Tiêu Tiêu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời ngoài cửa sổ, suy nghĩ thấy cũng đã đến lúc rồi. 
Nàng rón rén rời khỏi phòng, rõ ràng là nàng đã bước ra, thế nhưng dường như nàng nghĩ đến việc gì đó, vì thế không nhịn được mà quay trở vào phòng. 
Ôn Chước Tuế tựa lưng vào đầu giường ngủ say, thế nhưng trên tay vẫn đang cầm một quyển sách. 
Sư tôn luôn là người như thế, đến khi ngủ mà tay vẫn không buông quyển sách. 
Nó hấp dẫn đến mức như thế sao? 
Phượng Tiêu Tiêu chậm rãi đi về phía hắn, đứng trước giường nghiêm túc quan sát hắn một hồi lâu. 
Hô hấp của hắn vô cùng nhẹ nhàng, ổn định, mái tóc dài đã bắt đầu rối. Bình thường sư tôn luôn là một người dịu dàng như ngọc, duy chỉ có khi hắn ngủ thì lại toát ra khí chất vô cùng buông thả. 
Ánh trăng chiếu vào gò má của Ôn Chước Tuế, cảnh tượng này trông vô cùng đẹp mắt. 
Phượng Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy vị sư tôn này kể từ khi sinh ra đã được định là sẽ trở thành thần tiên. 
Chỉ có thần tiên mới đẹp như thế. 
Nàng chậm rãi cụp mắt, trong đầu lặp đi lặp lại suy nghĩ này. 
Cũng không biết lần này khi nàng đến hồ Giáng Tiên thì còn có thể trở về hay không, kiếp trước có thể nhưng cũng không chắc chắn rằng kiếp sau sẽ có thể, huống chi kiếp trước đã không thành công rồi. 
Những chuyện như thế này không ai nói trước được, từ trước tới giờ luôn là một chuyện có nhiều ẩn số. 
Chỉ là nếu tối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-ga-thay-bi-sung-hang-ngay/1515636/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.