Tuy Thẩm Diệu Âm không rõ lai lịch của những chiếc rương này, nhưng nàng vẫn nhanh chóng nhét số bảo vật đó vào thế giới nhỏ trong tay áo. Linh lực của nàng còn chưa ổn định, thế giới nhỏ do mình sáng tạo chẳng có gì cả, trống huơ trống hoác. Tuyệt đối không thể để Thẩm Phụng Thiên nhìn thấy những vật này, bằng không quả thực là cầm bánh bao thịt đuổi chó, có đi mà không có về. Trước khi chủ nhân nhà chúng đến lấy hàng về, Thẩm Diệu Âm quyết định sẽ làm một người quản lý kho hàng điềm tĩnh khiêm tốn. *** Thẩm Nhu không muốn đi gặp vị hôn phu mà Thẩm Phụng Thiên chọn cho mình. Lần này Thanh Diễn Tông nói với bên ngoài rằng thực lực là trên hết, người thắng có thể ôm mỹ nhân về. Nhưng Thẩm Phụng Thiên chưa chắc làm theo nguyên tắc đó, ông ta còn phải lo đến các nhân tố khác như Tông môn, tài lực, danh vọng, thực lực, vân vân. Sau đó mới chọn ra con rể, người được ông ta thầm tổng hợp và cho điểm cao nhất. Thẩm Nhu không muốn gặp mặt nam nhân khác, trong lòng nàng ta, Hứa Thừa Phong mới là người tuyệt vời nhất... "Sở Tầm ra mắt Đại tiểu thư." Hắn ta ôm kiếm hành lễ với Thẩm Nhu, động tác đúng chuẩn, lễ nghĩa vẹn toàn nhưng thái độ lại lạnh nhạt. Yến Tu đứng cạnh lặng lẽ vỗ lưng Sở Tầm mới khiến hắn ta nhanh nhẹn đôi chút. Nam nhân trước mặt mình khá anh tuấn, hơn nữa còn kèm theo khí chất kiêu ngạo bướng bỉnh, thoạt nhìn hắn ta hơi bá đạo. Nhưng Thẩm Nhu lại thích nam nhân bá đạo với mình. Nàng ta khẽ cúi đầu, không kiềm được mà ngẩng đầu nhìn đối phương. Chàng ấy là Sở Tầm ư? Sao trước đây mình chưa từng nghe nói Côn Luân động phủ có đệ tử xuất sắc như vậy? Tu vi của chàng ấy đã đến Nguyên Anh Kỳ nhưng không hề kém Hứa ca ca, ngoại hình... cũng không tệ, dáng người cũng khá được. Thẩm Nhu lén nhìn Sở Tầm vài lần, gò má đỏ hây hây. Nàng ta bắt đầu cảm thấy may mắn, may mà Diệu Âm chưa đồng ý lời đề nghị của mình. Nam đệ tử của Côn Luân động phủ đều cung kính với nàng ta, họ chỉ biết vội vàng sủng nàng. Hiếm khi Thẩm Nhu gặp nam nhân không thèm để mắt đến mình, hiện giờ thấy Sở Tầm lảng tránh mình như vậy, đáy lòng nàng ta chợt trào dâng cảm giác diệu kỳ. "Để hai đứa trẻ tâm sự đi, mấy lão già chúng ta ra ngoài trước nào." Thẩm Phụng Thiên thấy nét mặt Thẩm Nhu như vậy, ông ta biết ngay việc này có hy vọng. Yến Tu theo Thẩm Phụng Thiên ra cửa, hai người họ đến một gian phòng bí mật khác mới nói toạc ra. "Đồ đệ của Ôn Chước Tuế khó giải quyết quá, lần trước ta suýt thành công rồi! Tiếc rằng Phượng Tiêu Tiêu bay ra giữa chừng, khí thế của ả như muốn ăn tươi nuốt sống ta!" Yến Tu nói nhỏ: "Nếu muốn đoạt Kim Đan, trước hết phải diệt trừ Phượng Tiêu Tiêu!" "Ây dà lão huynh, huynh đúng là cố chấp." Thẩm Phụng Thiên vỗ vai Yến Tu, ung dung nói: "Chẳng phải Phượng Tiêu Tiêu là một con nhóc sao? Ả biết gì chứ? Ả đi theo Ôn Chước Tuế và lớn lên ở Tàng Tuyết Hàn Cảnh, chưa từng gặp người lạ, vốn dĩ không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế. Huynh cứ tùy ý dùng thuốc khiến ả có quan hệ với nam đệ tử khác, chẳng lẽ còn sợ không rút được ả ra?" "Đệ giải thích xem?" Tuy Yến Tu yêu thích mỹ nhân, Phượng Tiêu Tiêu cũng thực sự là mỹ nhân, nhưng ông ta không thích Phượng Tiêu Tiêu. Lực độ của nàng khi vung kiếm vô cùng hung ác, mạnh mẽ khó chơi như thế thì tuyệt đối sẽ không nghe lời! Vì vậy ông ta vốn không nghĩ đến mặt kia. "Mấy ngày nay ta đã sớm nhìn ra đầu óc Phượng Tiêu Tiêu ngu ngốc." Thẩm Phụng Thiên hả hê nói: "Một khi ả nhận định cái gì thì sẽ làm đến cùng. Huynh ngẫm lại xem, nếu ả và nam đệ tử nào đó tùy tiện xảy ra quan hệ, không chừng ả có thể vì người đó mà mất mạng. Đến lúc đó chúng ta cứ nhìn xem, rốt cuộc trong lòng ả sư phụ quan trọng hay nam nhân của ả quan trọng hơn." "Xuất sắc." Yến Tu vỗ tay khen ngợi.
"Huynh cũng không kém." Thẩm Phụng Thiên đáp lễ. *** Thẩm Nhu và Sở Tầm kề vai sánh bước. Hai người cũng không chủ động trò chuyện. Thẩm Nhu nhiều lần muốn mở miệng, nhưng khi nhìn sắc mặt đối phương, nàng ta lại nuốt lời. "Ta có thể gọi huynh là Sở ca ca không?" Cuối cùng Thẩm Nhu không nhịn được mà hỏi. "Tùy nàng." Sở Tầm thản nhiên đáp. Hắn ta thật sự không muốn bị kéo ra làm lá chắn, nhưng Tam Trưởng lão nói Thanh Diễn Tông đào trộm bảo vật quý giá nhất của Côn Luân Động phủ, lần này họ tới để giành lại bảo vật. Vì hoàn thành nghiệp lớn, trong lúc Tam trưởng lão tra xét nơi giấu bảo vật, hắn ta phải nhịn nhục ở đây, ăn uống và trò chuyện với người ta. Nhưng có gì để nói đâu. Năm giác quan của Yêu Tu nhanh nhạy hơn người, hắn ta có thể nhạy bén nhận thấy vài động tác nhỏ kỳ lạ của Thẩm Nhu. Trước giờ Sở Tầm không hề nhẫn nại với những kẻ tâm cơ nặng nề. "Sở ca ca, thật ra từ nhỏ ta đã mong có một huynh trưởng nghiêm túc như huynh, khiến người ta đặc biệt có cảm giác an toàn. Huynh có thể làm ca ca của ta không? Sau này chúng ta đối đãi với nhau như huynh muội." Thẩm Nhu thầm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định tặng danh hiệu "Ca ca tốt" cho Sở Tầm. Tuy nàng ta tự cảm thấy mình sẽ không gả cho đối phương nhưng Sở Tầm không tệ, dẫu sao cũng không thể bỏ lỡ như vậy. Làm cái phao dự phòng cũng tốt. Lo trước khỏi hoạ thôi. Lỡ như nàng ta không thể chạy trốn cùng Hứa Thừa Phong thì thế nào? "Cảm giác an toàn ư?" Sở Tầm nhăn mày: "Không phải nàng đã đến Nguyên Anh Kỳ sao? Chẳng ai trong số đệ tử đời sau của Thanh Diễn Tông có thể đánh thắng nàng, nàng còn chưa đủ an toàn à?" "Không đâu..." Thẩm Nhu cuống quýt xua tay, nàng ta không rõ vì sao Sở Tầm miêu tả mình bạo lực như vậy, rõ ràng nàng ta vô cùng yếu ớt: "Ta chỉ là một tiểu cô nương thôi, không phải tiểu cô nương nên được bảo vệ sao?" Sở Tầm lại càng khó hiểu. Hắn ta nhìn Thẩm Nhu trước mặt mình, thốt ra một câu đầy nghi ngờ: "Đại tiểu thư, Thẩm Chưởng môn nói năm hai mươi tuổi nàng đã là Trúc Cơ. Tuy dung mạo nàng dừng lại ở năm ấy, nhưng tuổi hiện giờ cũng không nhỏ hơn ta. Nếu thật sự kết bái, không phải nàng nên là tỷ tỷ ta sao?"
Thẩm Nhu bỗng chốc không biết nên trả lời thế nào, thoạt nhìn gương mặt nàng ta vô cùng trẻ tuổi. Tuổi còn nhỏ dễ dàng chiếm được ưu thế, nàng ta không thèm nói tuổi thật của mình ra đâu. Nhưng vì sao Sở Tầm này lại không biết điều như vậy? Nam đệ tử của Thanh Diễn Tông cung kính với nàng ta từ lâu, bỗng dưng xuất hiện nhân vật như Sở Tầm, mặc dù Thẩm Nhu khó chịu trong lòng, nhưng đối phương lại khơi dậy khao khát chinh phục của nàng ta. Thẩm Nhu không muốn phủi tay bỏ đi như vậy. Lần chạy trốn trước đó đã khiến nàng ta nhận ra rằng rời khỏi Thanh Diễn Tông, không có linh thạch thì đi đường nào cũng khó. Hiện giờ Hứa Thừa Phong đã bị đuổi khỏi nhà, tuy nàng ta và Hứa Thừa Phong tình chàng ý thiếp nhưng mà... Sở Tầm tính tình thẳng thắn, chỉ cần mình đối xử tốt với hắn ta, giữ hắn ta làm lang quân dự bị cũng không tệ. Thế là Thẩm Nhu thẹn thùng e lệ: "Sở ca ca đừng trêu ta, ta lớn hơn Diệu Âm chẳng bao nhiêu." *** Thẩm Diệu Âm dọn dẹp mấy cái rương xong mới nhớ đến hai quyển sách mà Thẩm Nhu đưa cho nàng. Nàng rảnh rỗi lật xem, vừa nhìn một trang đã đỏ bừng hai tai, không cầm sách nổi nữa. Trước khi thành thân đều phải xem thứ này sao? Sao lúc đó nàng không xem... Thẩm Diệu Âm như cầm phải củ khoai lang bỏng tay, không biết vì sao từ khi biết mình là tính dục căn cốt, nàng luôn có cảm giác bài xích khó hiểu với việc song tu. Thấy bốn bề vắng lặng, nàng bèn ra khỏi cánh cửa phòng hỏng hóc, đào một cái hố dưới cây đại thụ trước cửa, chôn sâu hai quyển sách dạy đêm tân hôn nên làm những gì. Vùi chúng vào đất xong, thậm chí nàng còn liên tục giẫm đạp. Sau đó mới yên tâm rời đi. Tư Đồ Yếm ngồi trên nóc phòng, cắn sợi cỏ và nhíu mày: "Hửm?" ------oOo------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]