Tư Đồ Yếm dựa vào gốc cây, ánh mắt nặng nề nhìn về phía hồ Giáng tiên. 
Sương mù bao phủ hoàn toàn mặt hồ, bóng đêm thật sâu, nhưng con mắt của Tư Đồ Yếm còn sâu hơn bóng đêm, trầm hơn sương mù, đáy mắt hắn dường như đang đọng lại tầng tầng khói mù không tan. Ngay cả ý cười bình thường hay treo lên môi cũng biến mất không thấy tăm hơi. 
Ngụy Sơ thuận theo ánh mắt nhìn lại hắn nhìn qua thì lại chẳng thấy gì. Trước mắt rõ ràng là một vùng sương mù, chẳng lẽ hắn còn nhìn ra được bóng dáng ai trong đám sương mù dày đặc đó sao? 
"Cẩn Dương tiên quân, ta từng nghe nói ngươi có nuôi một con Phượng hoàng cánh vàng đuôi đỏ, lúc bay lượn trên bầu trời vô cùng xinh đẹp." Tư Đồ Yếm không phản ứng lại, có điều ánh mắt hắn trầm hơn một chút. 
Ngụy Sơ nhíu mày, hắn ta cũng không thèm để ý, chỉ nói tiếp: "Có điều đáng tiếc, trong trận chiến Thần Ma, phượng hoàng nhỏ kia vì bảo vệ ngươi, thay ngươi cản Thiên lôi kiếp, dường như..." 
Ngụy Sơ ngừng lại, cuối cùng Tư Đồ Yếm cũng quay đầu nhìn hắn ta. 
"Nếu như Ngụy hộ pháp có thời gian rảnh rỗi, không bằng quan tâm đến việc của mình nhiều hơn. Hình như Yêu giới và Phật môn đều đang đuổi 
giết ngươi, còn lo lắng cho Phượng hoàng của ta, không bằng tự lo cho tính mạng của mình một chút." 
Ngụy Sơ nhẹ giọng cười một tiếng, tổn thương lẫn nhau? Đến đi, ai sợ ai chứ, xem chuyện thương tâm của ngươi nhiều hay cua ta nhiều. 
Có điều nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-ga-thay-bi-sung-hang-ngay/1515631/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.