"Chào Thẩm tiên tử, ta là Phượng Tiêu Tiêu." Giọng điệu của nàng ta không nặng không nhẹ, mặc dù gọi Thẩm Diệu Âm một tiếng "tiên tử", nhưng giọng nói lại có vẻ vô lễ, bất kính với nàng. 
Đoán chừng là thoáng nhìn đến miếng ngọc đồng tâm trên tay Thẩm Diệu Âm, sắc mặt nàng ta liền cứng lại mấy phần: "Sư tôn tặng cho ngươi?" 
"Đúng vậy." Thẩm Diệu Âm cũng đang dò xét vị nữ phụ là kiếm tu có thiên phú bẩm sinh này, trong nguyên tác miêu tả Phượng Tiêu Tiêu cố chấp, kiêu ngạo, cái tôi cao hơn trời, trong lòng, trong mắt chỉ chứa được một người là Hứa Thừa Phong. 
Thế nhưng Phượng Tiêu Tiêu trước mắt... 
"Sư tôn, chúng ta phải về rồi. Con đã chọn một khách phòng thanh tịnh, người hẳn sẽ thích." Nàng ta vừa nói vừa đẩy xe lăn của Ôn Chước Tuế, chậm rãi nói với hắn. 
Ôn Chước Tuế thoáng quay đầu, hơi gật đầu với Thẩm Diệu Âm, ra hiện bọn họ xin lỗi vì không tiếp được. 
Phượng Tiêu Tiêu vẫn như trước đây, trong mắt không có người đẩy Ôn Chước Tuế về, trên đường đi có không ít người muốn bắt chuyện với nàng ta, có điều nàng ta không phản ứng với một ai cả. *** 
Hứa Thừa Phong đi theo Đông Phong của Huyền Uyên Tông, lần nữa trở về Thanh Diễn Tông. 
Hắn đã nói hắn có thiên phú dị bẩm thế này, nhất định sẽ không đến tình cảnh lưu lạc không có sư môn, không có nơi nương tựa. 
Hôm đó hắn vừa rời khỏi Thanh Diễn Tông, liền gặp phải cảnh tượng đệ tử ngoại môn của Huyền Uyên Tông đang vật lộn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-ga-thay-bi-sung-hang-ngay/1515628/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.