Thân phận của Ngụy Sơ tương đối cao, mặc dù Thẩm Nhu gọi hắn một tiếng "thúc thúc", nhưng dáng vẻ của hắn không có nửa điểm liên quan đến vai vế thúc thúc này. Ngụy Sơ là một nam nhân có nhan sắc, hắn có một đôi mắt phượng hẹp dài, đáy mắt luôn mang vẻ đùa cợt dễ thấy. Lông mày hắn tuấn tú như núi xa, môi mỏng đỏ như máu thường xuyên ôm lấy mấy phần ý cười. Vẻ đẹp của Ngụy Sơ âm nhu như yêu tinh, nếu như hắn không cáu kỉnh khó chọc, chỉ sợ là trong Thanh Diễn Tông này không biết có bao nhiêu người muốn mang hắn về nhà từ từ thưởng thức. Hắn vào Thanh Diễn Tông cũng mới hai mươi năm, nhưng danh tiếng của hắn ở đây không thua Thẩm Phụng Thiên nửa phần. Không ai biết xuất thân của Tả hộ pháp từ đâu, không ai biết hắn luyện công phu gì, nhưng mọi người đều kiêng dè hắn. Quả nhiên, Ngụy Sơ chỉ liếc Thẩm Nhu rồi cười một cái, nàng liền bị dọa sợ. Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt của Ngụy thúc thúc. Nhưng cho dù có cúi đầu thấp hơn, móng tay màu đỏ tím của Ngụy Sơ kia hiện ra cũng làm cho nàng liên tưởng tới những lời đồn đại không tốt. Nàng, nàng sợ hãi! "Tả hộ pháp, ngươi đừng có hùng hổ dọa người!" Hứa Thừa Phong thấy người trong lòng chịu ấm ức, hắn lập tức đứng ra giải vây cho Thẩm Nhu. "Được rồi, đều im hết đi!" Thẩm Phụng Thiên cố ý cho phép Hứa Thừa Phong mắng Ngụy Sơ một lúc mới lên tiếng: "Diệu Âm gả đến Côn Luân động phủ là vì ngươi, Nhu Nhi bỏ trốn cũng là vì ngươi, ngươi thừa nhận không?" Thẩm chưởng môn một lời đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hứa Thừa Phong. "Đệ tử... thừa nhận." Hứa Thừa Phong cúi đầu, giọng điệu đã yếu đi phân nửa. "Đã vậy thì hôm nay ta trục xuất người khỏi sơn môn, phế bỏ thân phận đệ tử thủ tịch của ngươi. Sau này ngươi đắc đạo thành tiên cũng được, lưu lạc đầu đường xó chợ cũng được, ngươi và Thanh Diễn Tông của chúng ta không có nửa điểm liên quan. Ngươi có nhận phạt không?" Thẩm Phụng Thiên chuẩn bị qua cầu rút ván, ông ta nghĩ Hứa Thừa Phong đã nhiều năm tập luyện như vậy rồi mà không có tiến bộ, sau này hắn cũng không có bao nhiêu khả năng tu luyện thành thần. Vẫn nên nhanh chóng đuổi người đi, không để cho hắn ở lại tông môn gây họa cho con gái của ông ta. "Việc này..." Hứa Thừa Phong quỳ trên đất, phần lưng đột nhiên mềm nhũn, dường như hắn chịu đả kích quá lớn, cả người cứ như bị rút gân. Đương nhiên là Hứa Thừa Phong không muốn rời khỏi Thanh Diễn Tông, hắn muốn cầu tình, nhưng ngay trước mặt nhiều người như vậy, còn có người con gái mà hắn yêu dấu ở bên cạnh, hắn không muốn bị mất mặt. Hứa Thừa Phong ở nhân giới cũng coi như là một gia tộc lớn có máu mặt, thuở nhỏ hắn có hôn ước với tiểu thư nhà quan gia, ngày tháng trôi qua thoải mái biết nhường nào. Thế nhưng sau khi gia tộc hắn đứng hàng thất bại, gia đạo hắn lập tức sa sút. Ngày xưa hắn là đại thiếu gia được người tung kẻ hứng, ai ngờ lại lập tức biến thành nô bộc? Sau khi biết hắn ngã đài, gia đình vị hôn thê của hắn không chút lưu tình ngoảnh mặt bỏ rơi hắn. Cũng chính lúc này, hắn gặp được Thẩm Phụng Thiên. Thẩm Phụng Thiên nói hắn có cơ duyên, nói hắn là thiên linh cân, nói về sau nhất định hắn sẽ có nhiều đất dụng võ ở Tiên giới. Cho nên khi Thẩm Phụng Thiên ngỏ ý muốn thu nhận hắn làm đồ đệ, hắn không nói hai lời liền theo người lên núi. Hứa Thừa Phong vốn tưởng rằng mình có thể đắc đạo thành tiên, vốn tưởng rằng mình và Nhu Nhi là cặp trời sinh, vốn tưởng hắn có thể nở mày nở mặt để về sỉ nhục tiểu thư quan gia kia một phen! Ai ngờ, ai ngờ... "Cha, con gái cầu xin cha đừng làm như vậy. Hứa ca ca vô tội, chúng con thật lòng yêu nhau, van xin chan đừng trục xuất hắn khỏi sư môn!" Thẩm Nhu khóc sướt mướt, quỳ trên mặt đất van cầu. Dáng vẻ tình chàng ý thiếp của hai người dưới đài làm cho Ngụy Sơ thấy mà nhức mắt, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu đếm phật châu trên tay, buồn bực yên lặng tụng kinh. Hứa Thừa Phong cũng không muốn rời khỏi Thanh Diễn Tông, thế nhưng hắn càng không muốn nhìn thấy Thẩm Nhu vì hắn mà bị mọi người chỉ trích. "Đệ tử tuân lệnh! Đa tạ ân dạy bảo của chưởng môn mấy năm nay." Giọng nói của hắn mang theo vài phần xúc động, chung quy thì vẫn không muốn mất mặt trước người trong lòng. Nam tử hán đại trượng phu, muốn đi muốn ở cũng không thể làm cho người khác coi thường. Nếu lúc trước hắn có cơ hội gặp được Thẩm Phụng Tiên, có thể có cơ hội tu thành tiên, vậy sau này có lẽ còn gặp được quý nhân khác? Có câu nói đừng khinh thiếu niên nghèo, rời Thanh Diễn Tông không có nghĩa là hắn mất đi cơ hội đắc đạo thành tiên. Sau ba cái khấu đầu, Hứa Thừa Phong đứng dậy, dáng vẻ ngông nghênh, bước ra ngoài cũng không buồn quay đầu lại. Lần này ta xuống núi, nhất định phải tạo ra thành tựu. Chờ khi ta lại quay về Thanh Diễn Tông, chính là ngày cưới hỏi đàng
hoàng Thẩm Nhu. *** Thẩm Diệu Âm tỉnh. Nàng đứng dậy, dùng bước chân đo đạc Thanh Ly cung một phen. Điện chính dài hai trăm bước, rộng hai trăm bước, cực kỳ chỉnh tề, quy củ. Điều này khó tránh khỏi có chút kỳ quái. Bên trong Thanh Ly cung cũng không có ánh nắng, cho dù mặt trời mọc ở phương đông hay lặn về phương tây, cho dù bên ngoài là mấy giờ, ánh mặt trời đều không chiếu được vào trong cung điện. Đặc biệt là mái cong và nóc nhà chắn mặt trời đến là kỹ, ngoài điện có nắng ấm chiếu xuống, thế nhưng trong cung vẫn lạnh như băng. Thẩm Diệu Âm cầm theo đèn lồng cũ đi lại bên trong, nàng muốn tìm xem có ga giường vỏ chăn gì có thể sử dụng không. Nhưng càng đi vào trong, nàng càng phát cóng đến run rẩy. Trong Thanh Ly cung, bốn phương tám hướng nhưng cất giấu tảng băng, đầu ngón tay của nàng lạnh đến đỏ bừng, chóp mũi cũng hồng hồng. Nàng ở đây một ngày đã không chịu được lạnh, cái tên Tư Đồ Yếm kia thì sao? Hắn thích mùa đông cỡ nào mới có thể chịu ở trong cung điện thế này? Thẩm Diệu Âm không thể hiểu nổi phu quân của mình. Lại đi tiếp vào bên trong, nàng tới một thư phòng rộng rãi. Cả phòng tràn ngập sách vở cổ tích, được sắp xếp chỉnh tề trên giá sách. Phần cuối trang của những cuốn sách này đều hơi cuộn, bìa sách ố vàng, nhìn có vẻ đã lâu không có ai đọc tới. Nàng tới gần giá sách một chút, tro bụi vương trên đó bị nhiễu đến chui thẳng vào trong lỗ mũi nàng. Thẩm Diệu Âm thắp sáng ngọn nến dài, lau sạch sẽ cái bàn, sau đó, nàng rút một quyển "Sơn hải quái" ra, tiện tay lật vài trang đọc. Sơn hải quái nói về nguồn gốc và vẻ ngoài của yêu thú, mỗi một trang trong sách đều bị Tư Đồ Yếm viết chi chít lời chú giải. Lời chú giải của hắn viết vào các khe hở của sách, chỗ trống không ít, lời chú giải đều là chữ vô cùng nhỏ, khe hở lớn thì lời phê bình biến thành thiết họa ngân câu. Chữ của hắn mạnh mẽ có lực, ăn sâu vào gỗ ba phân, Thẩm Diệu Âm có thể đoán được lúc đó hắn vô cùng chăm chú. Chỉ là một trang cuối trong sách bị người ta xé. Chỗ trang sách bị xé như răng cưa uốn lượn, xé vội vàng nham nhở. Thẩm Diệu Âm tìm kiếm trước sau một hồi mà vẫn không tìm được tờ giấy bị xé kia ở nơi nào. Nàng bỏ cuốn sách không trọn vẹn này vào túi Càn Khôn, sau đó lại lấy ra một quyển sách khác có tên "Phạn Văn Truyện". Bản cổ tịch khó hiểu này cũng được viết đầy chú thích bên trong, với cả, nó cũng bị xé mất trang cuối cùng. Thẩm Diệu Âm nghĩ mãi không ra ý nghĩa của hành động này, đều nói chữ viết như người, chữ viết của Tư Đồ Yếm rõ ràng tinh tế, có lực như vậy, giữa các hàng chữ đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ của hắn đối với mấy cuốn cổ tịch này, hẳn là hắn sẽ không xé sách. Lại nhìn tiếp làm đầu nàng có chút đau, Thẩm Diệu Âm cất kỹ sách vở lần nữa, bỏ cái ghế về lại chỗ cũ. Điện phụ của Thanh Ly cung đều rất lớn, nàng không thể tham quan tất cả các gian phòng trong một ngày. Với cả chỗ này càng ngày càng lạnh, Thẩm Diệu Âm nghĩ thời gian cũng không còn sớm nữa, nàng nên về chỗ cũ thôi. Đường về như dài dằng dặc, thang lầu phía trước cứ như là đi hoài không hết. Thẩm Diệu Âm cho là thể lực của mình bị tiêu hao quá nhanh, cho nên mới cảm thấy mệt mỏi. Nàng nhẫn nại không được bao lâu, cuối cùng thấy được phía trước có chỗ cua. Nàng cho là mình về tới điện chủ rồi, nhưng nơi này rất tối, ngọn đèn lồng nhỏ của nàng chỉ có thể chiếu sách ba tấc đất quanh nàng, cho nên chỗ xa một chút, nàng thực sự không nhìn thấy rõ. "Đi nhầm rồi?" Thẩm Diệu Âm đứng tại chỗ quay người lại. Nhưng ngay vào lúc nàng quay lại, một đôi mắt rắn đỏ rực đập vào mắt nàng. Thẩm Diệu Âm: Xong đời rồi...
"Để ta nhìn xem, là ai tới nào." Một giọng nói yêu mị vang lên trong đêm, sau đó, một con trăn lớn màu đỏ bò về phía nàng. Vảy trăn như mái ngói lớn nhỏ, mỗi khi nó bò trên đất, xích sắt trên người cũng bị lôi theo vang lên từng tiếng kêu nặng nề. Căn phòng này rất lớn, tiếng xích sắt chạm đất vọng lại trong không gian yên tĩnh. "Hỏa!" Thẩm Diệu Âm thử xuất ra hỏa linh chú, cuối cùng hỏa linh chú như gà mờ này của nàng cũng đáng tin cậy một lần trong lúc quan trọng. "Tiểu muội muội, ta là Quỳ Kiều, ngươi thì sao?" Sau khi ánh lửa sáng lên, con trăn lớn kia cũng không che giấu, nó mở miệng nói chuyện! Đây là một con trăn dài trăm trượng, răng ngà lập lòe, ánh mắt đỏ rực. Xích sắt trói trên người nó không đếm xuể, đến mức mỗi khi nó động một cái, xích sắt trên người nó liền phải lắc lư một chút. Có điều con trăn lớn khiến người như vậy lại dùng một giọng điệu mềm mại yếu ớt kể chuyện cũ với Thẩm Diệu Âm. "Các trưởng lão của Côn Luân động phủ chính là lũ vô dụng, chỉ biết dùng những xích sắt này trói ta. Nhớ ngày đó lúc Tư Đồ Yếm còn sống, hắn có thể vô cùng yêu thương trấn áp ta dưới đáy hồ thiên thu, ta cảm thấy động tác đập đầu ta của hắn đều rất dịu dàng. Dáng vẻ của hắn thật đẹp mắt, sao mà khi hắn cười lên lại đáng yêu như vậy chứ? Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, ta liền kinh ngạc... liền đỏ mặt đấy. Ta giống như là muốn nuốt hắn vào trong bụng, để hắn vĩnh viễn ở bên cạnh ta, như vậy hắn chính là của ta rồi." Trăn lớn phun lưỡi, nũng nịu nói. Thẩm Diệu Âm lập tức che mắt không nhìn tới nó. Nàng biết đây là thượng cổ yêu xà Quỳ Kiều, trong nguyên tác có tiếng là đại yêu quái, ánh mắt của nó có thể mê hoặc tâm hồn. Trong nguyên tác cũng nhắc đến việc nó có thể biến hóa thành trăm ngàn bộ dáng, ngay cả nam chính Hứa Thừa Phong cũng từng nếm qua một lần bại trận đối với Quỳ Kiều này. "Tiểu muội muội, ngươi không mang dây sắt tới để trói ta, vậy ngươi tới tìm hắn à?" Quỳ Kiều lại phun lưỡi ra. Thẩm Diệu Âm lặng lẽ mở ra khe hở ở kẽ tay, liền nhìn thấy trong căn phòng trống trải cũng có một người giấy bị dây xích trói lại. Người giấy này được làm từ trang sách, trên người cắm chi chít ngân trâm, chỗ con mắt bị ngân châm đâm đến rách tung tóe, vị trí trái tim là nhiều ngân châm nhất, dày đến nỗi Thẩm Diệu Âm nhìn mà cũng cảm thấy đau. "Tiểu muội muội, ngươi không mang ngân châm mới đến, ngươi cũng không phải tới tìm hắn?" Quỳ Kiều đột nhiên phóng tới Thẩm Diệu Âm, nhưng nó bị dây xích trói nên không hoạt động được trong phạm vi lớn, chỉ có thể vẫy vẫy cái đuôi coi như thôi: "Ngươi là người phương nào?" "Ta là đạo lữ của Tư Đồ Yếm." Thẩm Diệu Âm tránh đi ánh mắt của đại xà. "Đạo lữ?" Quỳ Kiều đột nhiên nói bằng giọng kỳ quái, nó dùng đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Thẩm Diệu Âm hồi lâu, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác. "Ngươi thấy được không, nhờ ta ban tặng, nam nhân của ngươi bây giờ sống không bằng chết đấy. Đám lão già kia đều là lũ vô dụng, hạ chú yêu thuật đều để ta làm. Người giấy kia được làm từ những trang sách mà Tư Đồ Yếm từng viết lời chú giải. Những ngân châm đâm trên thân người giấy như đâm vào người hắn. Thế nhưng mà, ta không nỡ để hắn chết nhanh như vậy, cho nên mỗi tháng ta chỉ đâm một châm, như vậy ta và hắn có thể bên nhau thật lâu dài. “Tiểu muội muội, ngươi là đạo lữ của hắn thì sao, ngươi có thể cứu hắn không? Khấu hồn châm của yêu thú đệ nhất tộc như ta không phải loại người như ngươi có thể rút ra..." "Như này à?" Thẩm Diệu Âm rút ra một cây ngân châm đâm trên ngực người giấy, quay đầu nhìn về phía Quỳ Kiều. Đại mãng xà:... Thẩm Diệu Âm không quan tâm đại mãng xà sau lưng đang nói cái gì, nàng nhanh chóng nhổ hết tất cả ngân châm trên thân người giấy, cuối cùng còn không quên ôm người giấy đi. *** Cùng lúc đó, một thiếu niên trong bóng đêm mở mắt ra, hắn nhẹ giọng cười nói: "Làm tốt lắm, Âm Âm." ------oOo------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]