Bước vào trong, với ánh sáng mờ nhạt huyền ảo, cô không chút sợ hãi, mặt lạnh như băng, bước đi vào công viên vài bòng rồi liếc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc của ai đó.....
Là anh ấy, Hoắc Hàn Lâm may quá, anh ấy không sao!!!.
Cố Linh Thư lúc này mới kịp thở phào, nhìn thân ảnh quen thuộc kia...nhưng...sao anh ấy lại ngồi dưới nền đất, cúi đầu làm gì vậy??.
Cô nghi hoặc chạy đến bên cạnh anh, thấy anh không có phản ứng gì cả thì lúc này mới hốt hoảnh gọi lớn tiếng
"Hàn Lâm, anh sao vậy, đừng làm em sợ!".
Tiến tới chỗ anh thật gần rồi bắt đầu ngồi xuống lay mạnh anh, nhưng Hoắc Hàn Lâm giống như pho tượng dẻo dai, người anh vẫn không có ý định đứng dậy hay phát ra tiếng gì cả.
Anh ngồi dưới sàn, mặt cúi xuống đặt trên đầu gối hai tay vòng qua, ôm lấy đùi.
Nếu như với tỉ số thông minh bình thường của Cố Linh Thư, sẽ dễ dàng nhìn ra được anh đang giả vờ, nhưng bây giờ IQ của cô rất thấp, căn bản không chú ý tới những vấn đề kia.
Trong lúc lo lắng, cô đứng dậy, cầm lấy điện thoại, gọi ngay xe cứu thương....nhưng vừa nhấn xong số, còn chưa kịp nhấn nút gọi.
Thì không biết ánh sáng từ đầu, chiếu rọi sáng một góc, rồi bao trùm lấy bầu trời tôi khúm kia.
Là pháo hoa, ai đang đốt pháo hoa vào giờ này vậy, cô vội vứt bỏ dòng suy nghĩ kia qua một bên nhìn xuống
Hoắc Hàn Lâm.
Nhưng thay vì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-em-thuoc-ve-toi/3648716/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.