Cô cũng không muốn kháng cự nữa, cứ lặng lẽ dựa lên bờ vai rộng, rắn chắc mà thiếp đi.
Đi được khoảng 15 phút xe đã dừng trước cổng một bệnh viện lớn, một tòa nhà trắng xóa với những nguời tiếp viên đón khánh.
Anh mở cửa bước ra trước rồi sang phía kia của xe rồi bế Linh Thư ra , anh bế cô vào trong bệnh viện.
Nhìn cô đang nằm trong lồng ngực anh mà ngủ thì nhếch miệng cười khổ, tôi rốt cuộc phải làm gì với em đây, tại sao lại để bản thân ra nông nỗi này.
Nằm trên giường bệnh , cô cuối cùng cũng tỉnh dậy. Anh ngồi bên cạnh trông cô, thất cô tỉnh thì nói nhẹ giọng hỏi ''em tỉnh rồi! , có muốn ăn gì không ?''.
Cô nhìn thấy anh có chút ngơ ngác, không ngờ anh lại ở đây chăm sóc cô. Cô lặng lẽ lắc đầu nhìn anh.
Bỗng cánh cửa được mở ra, gia đình cô bước vào, em trai Cố Cảnh Liêm nhìn cô nằm trên giường bệnh thì chạy qua chỗ cô hỏi '' tại sao chị lại bị sốt cao vậy, không phải hồi hôm qua vẫn còn bình thường sao''.
Gia Đình cô khi biết tin cô bị bệnh nên chạy xe nhanh tới đây, tới nơi mới thở được mấy hơi, ba của Linh Thư lại hỏi cô '' con có sao không, sao lại thành ra thế này ?''.
Cô vội lắc đầu nói nhẹ '' con không sao, ba mẹ cứ yên tâm, chỉ là sốt nhẹ thôi, nghỉ ngơi chút là ổn''.
Cố Cảnh Liêm nhìn chị mình một lúc thì quay sang nhìn Hoắc Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-em-thuoc-ve-toi/2817711/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.