Cố Linh Thư một mặt bình tĩnh bước ra khỏi mật thất kia, trong lòng vừa tức vừa căm. Hoắc Hàn Lâm không nói gì mà bước chân theo cô ra ngoài.
Vừa ra tới cổng căn nhà lớn kia, đột nhiên cô xoay người lại nói với người đàn ông phía sau "tôi muốn về!".
"Em muốn đi đâu?" lông mi Hoắc Hàn Lâm hơi nhíu lại, vừa dùng tay kéo cô vào lòng mà ôm cô. Anh ôm càng ngày càng chặt, như muốn siết cô lại, không muốn cô rời đi đâu nữa.
Trong lòng Hoắc Hàn Lâm cứ có một loại cảm giác không lành là có một ngày nào đó cô sẽ rời đi, à không là biến mất khỏi cuộc đời anh biến mất khỏi thế giới này, dù anh cố gắng tìm như thế nào thì kết quả vẫn là con số không.
Anh có phần không tin tưởng dự cảm của bản thân nhưng đồng thời Hoắc Hàn Lâm cũng rất sợ, rất sợ một ngày nào đó, cũng có thể là ngày hôm nay hay ngày mai, cô sẽ biến mất không chút dấu vết, để lại một mình anh bơ vơ lẻ loi.
Anh quyết định sẽ không do dự nữa, anh muốn nói cho cô biết tất cả nỗi lòng, tình yêu mà anh đã dành cho cô lớn lao nhường nào.
Khoảng khắc Hoắc Hàn Lâm ôm Linh Thư thì cô rất bất ngờ, anh vậy mà vẫn muốn ôm cô, tuy nói rằng cô và anh và cô đã từng lăn giường với nhau nhưng mà chỉ là trường hợp ngoài ý muốn, thế mà giờ đây anh lại...
Giọng nói trầm thấp, mang vẻ đầy sủng nịnh cưng chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-em-thuoc-ve-toi/2817690/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.