Nghĩ thế nhưng hán nào đâu có dám nói ra, chỉ có thể giả vờ như không thấy mà nói " Chủ Tịch có gì căn dặn".
" Đưa cô ta vào nhà giam ngay cho tôi!". Hoắc Hàn Lâm nói.Âm điệu trầm thấp, hơi khàn vang lên.
"Nè, anh phải cho em cơ hội giải thích chứ, a..?". Linh Thư bíu môi, mặt nhăn nhó nói gấp với anh.
Nhưng cánh tay đã bị người kia cầm còng sắt thắt lại, rồi cô cứ thế một hơi bị kéo đi trong khi chưa kịp nói rõ tình hình cho anh biết.
Hoắc Hàn Lâm vẫn ở trong phòng, hay mày nhíu lại thể hiện ra sự túc giận không ngớt, lại có kẻ dám mạo danh cô ấy.
Hừ cô ta nói cô ta là Cố Linh Thư sao?, Hừ bao nhiêu năm qua anh đã không thể nào cười nổi một điệu cười tự nhiên, vì chẳng còn cô ấy ở bên cạnh, anh như người mất hồn, lạnh lùng tàn khóc, không khoang nhược dung túng cho bất kì kẻ nào đụng vào anh.
Cô ta cũng chính là người đầu tiên dám dùng cái tên Cố Linh Thư để lừa anh, cô ta nghĩ anh là con nít sao, hừ, Thư Thư... em ấy... đi rồi, quay về... nơi em ấy thuộc về rồi, làm sao mà có thể xuất hiện ở đây cơ chứ.
Nhưng sao cô ta vào được đây?, không phải luôn có người túc trục thay phiên nhau canh cửa phòng để tránh người kgacs làm phiền anh lúc ngủ sao?, suốt mấy năm qua, anh luôn rất khó ngủ, đôi lúc mới có thể chợp mắt một lúc vì đống văn kiện chất đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-em-thuoc-ve-toi/2817682/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.