Giang Việt Linh chết vào một ngày trời đông giá rét, tuyết rơi dày đặc. Khi thi thể được phát hiện, trong tay còn nắm chặt nửa chiếc bánh rán hành nhặt được trong thùng rác.
Khi tin tức truyền về Hải Thành, người biết cô ai cũng nói một câu "gieo gió gặt bão". Bọn họ cười mắng qua loa rồi quên sạch sành sanh người phụ nữ độc ác kia chỉ trong nháy mắt. Ít lâu nữa thôi, sẽ không còn ai nhớ về cô ta.
GÌ????
Tôi tuyệt đối không bao giờ ăn bánh rán hành!
Còn nhặt trong thùng rác nữa chứ!
Mới sáng sớm đã làm người ta ghê tởm.
Tôi ngồi bật dậy, đầu óc choáng váng đành vội vàng nằm xuống.
Tôi đã nằm trên giường năm ngày rồi, não bị chấn động nhẹ, bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi một thời gian.
Năm ngày trước là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Lục Minh Kỳ, hai nhà quyết định tổ chức thật long trọng.
Thứ nhất là để chúc mừng ba năm hai nhà Lục – Giang kết thông gia.
Thứ hai là dự án hợp tác mới của hai công ty đã qua giai đoạn sơ bộ, sẽ sớm đi vào quỹ đạo, cần một dịp thích hợp để công bố.
Chưa đến Tết, chẳng phải rằm, gần đây cũng chẳng có sinh nhật vị cha chú nào trong nhà, thế là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Lục Minh Kỳ được đưa vào chương trình nghị sự.
Tôi và Lục Minh Kỳ có đồng ý không ấy hả? Con cháu trong nhà thì không có nhân quyền.
Cũng may gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-doc-ac-yeu-tien-nhu-mang/2637685/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.