Sau khi ăn sáng xong, Lục Minh Kỳ đến phòng làm việc gọi cho Lục Minh Tinh.
Tôi đoán hắn sẽ gọi cho cả Lục Minh Lễ.
Không biết hai người kia nói gì với hắn, lúc hắn bước ra, sắc mặt rất khó coi.
Tôi không dò hỏi nhưng tối hôm đó, hắn chủ động nhắc đến.
"Thằng út nói đúng là nó chủ động theo đuổi. Liên Dung ở bên cạnh nó cũng không quá tình nguyện, suốt ba năm không ngừng cãi nhau, chia tay rồi làm lành. Liên Dung bảo yêu đương với nó quá mệt mỏi, chê nó quá ngây thơ."
Thì đúng là vậy thật.
Tôi nhớ đến mái đầu đỏ chót cùng kỹ năng xã giao hỏng bét của Lục Minh Tinh lần đầu gặp mặt, trong lòng gật đầu lia lịa.
"Anh cả mời Liên Dung ăn tối là để cảm tạ. Hôm đó xe của ảnh bị hỏng, lại bỏ quên điện thoại ở văn phòng. Liên Dung tình cờ đi ngang qua, cho ảnh mượn điện thoại. Lúc đó lại vừa vặn đến giờ ăn tối nên ảnh mới nghĩ đến chuyện mời cô ấy một bữa xem như cảm ơn."
Thấy chưa!
Tôi đoán cóc có sai mà.
Người có hào quang nữ chính khinh thường dùng thủ đoạn thấp hèn.
Trong ký ức của tôi, Liên Dung là một cô gái luôn nhìn về hướng tích cực, biết gạt bỏ ân oán cá nhân, so với con sâu lười tôi đây tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ ngặt một nỗi phương diện tình cảm hơi rối rắm.
Biết làm sao được, ai bảo đàn ông nhìn thấy cô ấy là hai mắt sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-doc-ac-yeu-tien-nhu-mang/2637678/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.