Hạ Linh thấy Hạ Chiếu ôm Diệp Trấp Đào trở về thì hoảng hốt, “Trấp Đào tỷ tỷ, chuyện gì vậy, sao lại chảy nhiều m.á.u như vậy?”
Diệp Trấp Đào thuộc loại người chậm chạp, lúc trước chân bị thương chỉ cảm thấy đau, không có cảm giác gì khác, giờ phản ứng lại mới thấy hơi buồn nôn rất muốn nôn, đoán là do mất m.á.u quá nhiều dẫn đến huyết áp thấp, an ủi Hạ Linh, “Đừng lo, ta không sao, chỉ bị va chạm một chút thôi.”
Hạ Linh suýt khóc, “Cũng tại muội, muội không nên để một mình tỷ tỷ đi phát cháo.”
“Có liên quan gì đến muội chứ, may mà muội không đi, nếu không hai chúng ta cùng bị thương, thiệt hại lớn.”
Hạ Linh vừa giúp nàng bôi thuốc vừa nói, “Nhóm lưu dân đó sao lại như vậy chứ, những ngày qua bọn họ đói bụng thì chúng ta còn chia lương thực cho bọn họ, sao bọn họ lại đối xử với chúng ta như vậy?”
“Bọn họ cũng bị hận thù che mờ, nhất thời không nghĩ ra được.”
Sau khi băng bó xong, Diệp Trấp Đào cảm thấy khá hơn, giải thích: “Các quan địa phương tham ô lương thực cứu trợ, khiến bọn họ chỉ có thể chạy đến kinh đô, ăn xin dọc đường, không có nơi ở, bọn họ có lòng oán hận cũng là điều dễ hiểu.”
Hạ Linh: “Bọn họ sao có thể làm như vậy?”
Quay sang hỏi Hạ Chiếu, “Chẳng lẽ không sợ bị thánh nhân phát hiện sao?”
Hạ Chiếu không nói gì, chỉ nhìn Hạ Linh một cái, tiểu cô nương mười bốn tuổi nhưng hiểu hết mọi chuyện, lòng như rơi xuống hầm băng—thánh nhân sao có thể không biết? Ông ta biết hết, chỉ là mặc kệ thôi.
Thời cuộc này, quan lại bảo che cho nhau, liệu có thể tốt hơn được không?
“Tam ca…”
Trong mắt tiểu cô nương lộ vẻ hoảng loạn, “Một vị Thiên tử như vậy, thật sự đáng để ủng hộ sao?”
Diệp Trấp Đào lập tức che miệng Hạ Linh, “Tai vách mạch dừng, câu này không thể nói ra ngoài.”
Nhưng trong lòng Diệp Trấp Đào cũng nghĩ như vậy, gian thần cầm quyền, quan lại bảo che lẫn nhau, thiên tai nhân họa, dân chúng sống không yên, nhìn lại lịch sử, một đất nước như vậy dù trước đây có phồn thịnh đến đâu cũng cách không xa ngày diệt vong.
Diệp Trấp Đào thở dài, thế đào này sao có thể như vậy?
Lương thực của phủ tướng quân gần như đã phân phát hết cho lưu dân, hôm nay nấu cháo cũng là do phủ Quốc công tặng, từ ngày mai sẽ không còn lương thực để phát nữa.
Tối hôm đó, kinh đô lại có một trận tuyết lớn, Diệp Trấp Đào quấn chăn, khó ngủ—Ban ngày nàng chỉ uống vài ngụm cháo loãng, khi về cũng không dám mở miệng xin Hạ Linh gì để ăn, giờ chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa đói, khó mà ngủ được.
Lăn qua lăn lại, đột nhiên thấy có một bóng đen ở đầu giường, hoảng hốt ngồi bật dậy, ai vậy!
Chưa kịp kêu lên, bóng đen đã lên tiếng trước, “Là ta.”
Là âm thanh của Hạ Chiếu.
“Hạ tướng quân?”
Diệp Trấp Đào thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ, không phải trộm thì tốt, nhưng mà giữa đêm khuya, Hạ Chiếu đến tìm nàng làm gì?
Giây tiếp theo, trong tay nàng xuất hiện một củ khoai lang nướng thơm phức.
“Ăn đi.” Hạ Chiếu nói với nàng.
Diệp Trấp Đào nuốt nước bọt, nhưng không động đậy, giờ là thời điểm đặc biệt, lương thực rất quý giá, nàng không thể tùy tiện ăn, đẩy khoai lang về phía Hạ Chiếu, “Ta không đói, ngươi ăn đi.”
Nói xong, bụng lại phát ra tiếng kêu ầm ĩ.
Diệp Trấp Đào: “……”
Nếu có một cái hố, nàng chắc chắn sẽ chui vào ngay.
Hạ Chiếu: “Đừng cậy mạnh.”
Thôi được, nàng thực sự rất đói.
Nàng không còn giữ kẽ, bẻ khoai lang ra làm đôi, chia cho Hạ Chiếu một nửa, thấy Hạ Chiếu không nhận, nàng nói: “Ngươi không ăn ta cũng không ăn.” Hạ Chiếu mới miễn cưỡng nhận lấy.
Một nửa củ khoai lang vào bụng, cơn đau dạ dày cuối cùng cũng giảm bớt.
Hạ Chiếu không có ý định rời đi, nàng cũng không thúc giục, dựa vào giường, nhẹ nhàng trò chuyện với hắn, “Tuyết rơi lớn như vậy, những lưu dân ở phía tây thành sẽ làm sao?”
“Bọn họ đã làm tổn thương nàng, nàng còn bênh vực bọn họ.”
“Có lý do mà? Nếu ta là họ, có thể cũng…Ắt xì”
Diệp Trấp Đào đột nhiên hắt hơi, lạnh quá, trong phòng không có than, dù đã đóng kín cửa sổ cũng rất lạnh.
Nàng quấn chặt chăn, vẫn cảm thấy lạnh đến mức nước mũi sắp chảy ra.
Đột nhiên, chăn trên người bị kéo lên, một thân thể ấm áp chen vào.
Hạ Chiếu chui vào chăn, ép sát nàng.
Diệp Trấp Đào lập tức cứng đờ người, “Hạ, Hạ tướng quân, như vậy không tốt đâu.”
“Đừng động.”
Hạ Chiếu ngăn cản nàng cựa quậy, nói với giọng không vui: “Nàng muốn bị đông c.h.ế.t sao?”
Nàng đương nhiên không muốn! Nhưng như vậy cũng quá mập mờ rồi!
Tuy nói nàng và Hạ Chiếu đã từng làm những chuyện thân mật hơn, nhưng đó không phải vì tình thế ép buộc, không phải xuất phát từ trái tim.
Hiện tại, cả hai đều tỉnh táo, ôm ấp nhau, nàng thực sự không chịu nổi!
Hơn nữa, nàng còn nghe thấy tiếng Hạ Chiếu cởi áo ngoài!
Hắn còn muốn cởi áo cùng nàng ôm nhau sao?
“Không được! Ta thà c.h.ế.t cóng còn hơn!” Diệp Trấp Đào ở trong lòng tru tréo.
Nàng dùng hết sức lực, tranh thủ lúc Hạ Chiếu cởi áo, lăn ra khỏi vòng tay hắn, ôm đầu gối ngồi ở góc, với vẻ mặt quyết tâm không chịu khuất phục, “Hạ tướng quân, không được.”
Hạ Chiếu: “……”
Rõ ràng ban đêm không có ánh sáng nhìn không rõ, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng biểu cảm cạn lời trên mặt Hạ Chiếu.
Tuy rằng nói nàng cùng hạ chiếu đã sớm đã làm thân thiết hơn mật chuyện tình, nhưng này không phải bởi vì tình thế bức bách, không phải xuất phát từ bản tâm.
Một lúc lâu, hắn mới nói: “Nàng sợ ta sẽ làm gì sao nàng?”
Diệp Trấp Đào mặt đỏ bừng, cái đó thì không phải.
“Ắt xì…” Lại hắt hơi một lần nữa.
Hạ Chiếu trực tiếp đưa tay ra, mạnh mẽ ôm nàng trở lại vào lòng, rồi đắp chăn lên.
Mặt nàng áp vào n.g.ự.c Hạ Chiếu, mặc dù có lớp áo bên ngoài, nhưng vẫn khiến nàng đỏ mặt ngay lập tức.
“Ngủ đi!” Hạ Chiếu nói với giọng cứng rắn, không hề có chút dịu dàng.
Hơi ấm từ Hạ Chiếu bao quanh nàng, mang lại cảm giác ấm áp, đúng là ấm hơn nhiều so với ngủ một mình, nàng dần dần buồn ngủ, chậm rãi thiếp đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]