Từ lão bá vội vàng nói: “Đó là nhi tử ta, tiểu ca xin hãy đao hạ lưu nhân.”
Hạ Chiếu chậm rãi từ trong bếp bước ra, ánh mắt lạnh lùng đánh giá đại hán trước mặt.
Khi nhìn thấy gương mặt của Hạ Chiếu, đại hán lộ ra vẻ hoảng sợ, môi trắng bệch, chân tay run rẩy, suýt nữa thì quỳ xuống ngay tại chỗ
Cảm giác của Diệp Trấp Đào không sai, nhi tử của Từ lão bá không phải là tiên sinh dạy học, mà là thổ phỉ ở Lĩnh Sơn, vài tháng trước đã bị Hạ Chiếu dẹp tan ổ.
Trong mắt hắn ta, Hạ Chiếu có thực lực vô cùng khủng khiếp, chỉ dẫn ba nghìn binh lính đã dễ dàng đánh bại ba vạn huynh đệ của hắn ta.
Nhưng thực ra, hắn ta cũng rất cảm tạ Hạ tướng quân, trước đây làm thổ phỉ, ngày nào cũng bận rộn với việc ức h.i.ế.p người khác, sống trong cảnh khổ sở, hắn ta rời nhà hai mươi năm, không có thời gian về thăm phụ thân đã già.
Kể từ khi hắn ta được triều đình chiêu an, từ sơn tặc trở thành đô đầu nhận lương hàng tháng, cuộc sống dần trở nên nhàn nhã, không còn phải sống trong cảnh c.h.é.m giết.
Lần này hắn ta về thăm thôn Từ gia, ngoài việc thăm phụ thân, còn muốn thừa nhận rằng hắn ta thực sự vẫn luôn làm thổ phỉ, không phải tiên sinh dạy học, không ngờ chưa kịp thừa nhận thì đã gặp Hạ tướng quân.
Đại hán run rẩy, nói không thành câu.
“Hạ... Hạ…”
Từ lão bá nhìn nhi tử mặt mày xám tro, hỏi: “Các ngươi quen nhau à?”
“Đã từng gặp một lần.” Hạ Chiếu trả lời.
Đại hán lập tức hiểu ra, hắn là không muốn tiết lộ danh tính của mình.
Nhìn thấy Diệp Trấp Đào đang núp sau lưng Hạ Chiếu, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt.
Nghĩ thầm: May mà vừa rồi không chạm vào cô nương này, nếu không thì đôi tay này coi như mất.
Đại hán nói với phụ thân của hắn ta: “Con đã từng uống trà với hắn ở kinh, là bạn trà.”
“Vậy thật đúng là có duyên.” Phụ thân của hắn cười nói.
Đại hán ăn cơm như đi trên băng mỏng, chỉ dám gắp dưa muối trước mặt, sợ một chút không cẩn thận sẽ chọc giận Hạ Chiếu, ăn xong còn tranh nhau rửa bát.
Từ lão bá nhìn bóng lưng đại hán hì hục rửa bát, vẻ mặt vui mừng, “Cuối cùng nhi tử của ta cũng trưởng thành rồi.”
Diệp Trấp Đào im lặng nhìn hết tất cả.
Đại hán vừa rồi còn thô lỗ, giờ lại trở nên nhút nhát.
Trong lòng nàng cảm thấy may mắn, nếu không có con d.a.o của Hạ Chiếu bay đến kịp thời, thì nàng đã bị lợi dụng rồi.
Không đúng!
Nàng bỗng nhớ ra điều quan trọng.
Hạ Chiếu không phải nói vẫn chưa hồi phục công lực sao?
Vậy con d.a.o bay ra vừa rồi là gì?
Nàng nghi ngờ nhìn về phía Hạ Chiếu.
Hạ Chiếu, người luôn giữ vẻ điềm tĩnh, lúc này cúi đầu ho khan một tiếng, có vẻ hơi chột dạ.
Ban đầu đại hán dự định ở lại đây ba ngày, nhưng tình hình hiện tại, hắn ta đâu dám ở lại qua đêm?
Ngủ đên giữa đêm hắn ta đã dậy thu dọn hành lý, một nắng hai sương chạy trốn.
Mới đi được hai bước, đã bị Hạ Chiếu chặn lại.
Đại hán nghĩ Hạ Chiếu đến để g.i.ế.c hắn ta, quỳ xuống, “Hạ tướng quân, ban ngày ta không phải cố ý, xin tha cho ta đi mà.”
Hạ Chiếu ném cho hắn ta một miếng ngọc bội, “Đi đến phủ tướng quân, nói rằng ta đang ở thôn Từ gia, nhanh chóng dẫn nhân mã đến, không được lộ ra ngoài.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]