“Thôn Từ gia, nhà của Từ lão bá, ba ngày trước, chúng ta nhảy xuống vực rồi trôi theo dòng nước đến đây, là Từ lão bá cứu chúng ta.”
Diệp Trấp Đào vừa dứt lời, sau lưng vang lên tiếng “két—” của cửa mở, một ông lão tinh thần quắc thước bưng một cái chậu lớn đựng bột ngô đi vào, thấy Hạ Chiếu, “Ui, ca ca của ngươi tỉnh rồi à?”
Hạ Chiếu bị thương nặng, công lực mất hết, để an toàn, cần phải ở lại thôn Từ gia một thời gian, đợi đến khi sức khỏe hồi phục, rồi chuẩn bị về kinh.
Vì vậy, bọn họ lấy thân phận huynh muội ở lại thôn Từ gia, để cảm tạ Từ lão bá, Diệp Trấp Đào tích cực làm việc, mỗi sáng sớm bắt đầu giúp Từ lão bá làm sữa đậu nành, nghiền đậu phụ.
Rồi mang ra chợ trong thôn bán, đổi lấy tiền bạc đều đưa cho Từ lão bá.
Lại qua thêm ba ngày, Hạ Chiếu đã có thể xuống giường, hai người cùng nhau dậy sớm làm sữa đậu nành, nghiền đậu phụ.
Diệp Trấp Đào và Hạ Chiếu đều có bộ dáng đẹp, mặc áo vải thô cũng không che đi phần tư sắc, dần dần tin tức về một cặp huynh muội xinh đẹp ở nhà Từ lão bá lan truyền khắp nơi.
Sữa đậu nành và đậu phụ của bọn họ vừa mang ra chợ đã bị mua sạch, không chỉ người trong thôn tìm đến mua, mà người ngoài thôn cũng nghe danh mà đến.
Sáng bán xong đậu phụ, nàng còn nhiều thời gian, đi hái trái cây dại, ngâm nước suối cho mát, chiều ngồi trong sân, vừa ngắm mây bay vừa ăn.
Cuộc sống trôi qua thật nhàn nhã, dần dần khiến nàng quên đi một chuyện quan trọng.
Ngày mồng một, nửa đêm vừa đến.
Diệp Trấp Đào ở trên giường cảm thấy cả người nóng bừng, một cơn khát khao khó tả trong lòng không ngừng gào thét, nàng đổ mồ hôi đầy đầu mở mắt, bỗng nhớ ra, mình vẫn đang trúng phải ‘cần gi.ao ho.p mới có thể giải độc’ của loại cổ độc Nam Man.
Nhà Từ lão bá được chia thành ba phòng, giữa được ngăn cách là phòng bếp, ba người bọn họ mỗi người ở một phòng, Hạ Chiếu ở ngay phòng đối diện với nàng, phòng bếp không lớn, chỉ cần đi vài bước là đến được phòng của Hạ Chiếu.
Vừa lúc ngày hôm nay, vào ban ngày người ở thôn bên đến gọi Từ lão bá đi ăn tiệc, phải đến ngày mai mới về, giờ trong nhà chỉ còn Hạ Chiếu và nàng, làm ra động tĩnh gì cũng sẽ không có ai nghe thấy.
Mỗi bước mỗi xa
Nhưng Hạ Chiếu…… nàng nhớ đến thanh kiếm sáng loáng bên hông Hạ Chiếu, cùng đôi mắt lạnh lùng nhìn người, bỗng thấy có chút sợ hãi.
Diệp Trấp Đào lưỡng lự chưa đầy nửa nén nhang, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước cơn khát khao mãnh liệt, bước chân mềm yếu đi về phía phòng Hạ Chiếu.
Không ngờ, phòng Hạ Chiếu không khóa.
Nàng dễ dàng đẩy cửa vào.
Một khắc đó, một cái tôi chính nghĩa trong lòng nàng nhảy ra, chỉ tay vào nàng và mắng, “Ngươi là nữ nhân hư hỏng, Hạ Chiếu người ta không đề phòng với ngươi, mới không khóa cửa, ngươi lại muốn lên giường với hắn, ngươi có xứng với lòng tin của hắn không?”
Chưa kịp dứt lời, một cái tôi ác độc khác xuất hiện, đạp lên cái tôi chính nghĩa, “Người không vì mình thì trời tru đất diệt, huống chi chuyện này, hắn cũng hưởng thụ, cần gì phải làm ra vẻ đau khổ thù hận như vậy?”
Cái tôi ác độc giẫm nát cái tôi chính nghĩa.
Giờ khắc này, dục vọng tạm thời chiến thắng lương tâm của Diệp Trấp Đào.
Diệp Trấp Đào run rẩy đưa tay về phía Hạ Chiếu, chưa kịp chạm vào, Hạ Chiếu đang trong trạng thái ngủ say bỗng mở mắt, bị bắt gặp ngay tại chỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]