Đã giả câm nhiều ngày, Diệp Trấp Đào không thể nhịn được nữa, dùng giọng điệu thô khàn lên tiếng, “Ngươi là mẫu thân của hai đứa trẻ này à? Ngươi đang nghĩ gì vậy? Để những đứa trẻ nhỏ như vậy làm quân kĩ?”
Nữ nhân kia nhìn Diệp Trấp Đào, cười đến chua chát, “Quân gia, ta cũng không còn cách nào, từ đời ngoại bà của ta đã làm nghề này, hai đứa trẻ này không có phụ thân, nếu không gửi vào quân doanh, chỉ có thể đi bán thân vào câu lan, ta biết Hạ gia quân là một quân đội nhân từ, đến đây chắc chắn sẽ có cái ăn.”
“Ngươi không nghĩ đến việc thay đổi sao?”
Nữ nhân bất đắc dĩ nói: “Thay đổi thế nào? Không có người nam nhân nào muốn cưới những người như ta, nếu không làm nghề này, cuối cùng chỉ có thể trở thành thức ăn, tự bán thân, bị người ta ăn, làm nghề này ít nhất còn sống được.”
Nghe vậy, Diệp Trấp Đào nghẹn lời.
Đôi khi bi kịch được định hình bởi thời đại, từ khi nàng xuyên qua đã sống ở kinh đô phồn hoa nhất của Đại Lương, gần như quên rằng đây vẫn là một thời đại phong kiến “cửa nhà giàu có mùi rượu thịt, trên đường phố có xác c.h.ế.t đói.”
Trong thời đại phong kiến nam tôn nữ ti này, nơi tốt nhất của một nữ nhân là lấy gả đi rồi dựa vào phu quân, nếu không thể gả đi, thì gần như đồng nghĩa với việc chặt đứt đường sống.
Nàng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, “Còn bao nhiêu nữ tử như ngươi đang làm nghề này?”
Nữ nhân khựng lại một chút, dường như không nghĩ Diệp Trấp Đào sẽ hỏi như vậy, suy nghĩ một hồi, trả lời: “Khoảng gần ba mươi người nữa.”
“Ngươi dẫn hai đứa trẻ về trước, ngày mai dẫn mấy nàng ta đến đây.”
Hạ Chiếu nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét.
Diệp Trấp Đào nhỏ giọng nói: “Tin ta đi.”
Nghe vậy, nữ nhân có chút khó xử, “Nhưng những người khác đều lớn tuổi, e là quân gia sẽ chướng mắt.”
“Không sao, ngươi cứ dẫn hết đến đây.”
“Được.”
Vì Diệp Trấp Đào nói như vậy, nữ nhân đành phải đồng ý.
Đợi đến khi nữ nhân rời đi, Diệp Trấp Đào mới nói: “Không phải ta muốn mấy nàng ta đến làm quân kỹ, ta định mở một lớp học, để bọn họ có một nghề nghiệp, như vậy bọn họ có thể tự mình sống sót được trong thế đạo này.”
Hạ Chiếu nhướng mày, “Ngươi dạy các nàng ta?”
Nàng cảm thấy Hạ Chiếu không tin nàng.
Ánh mắt kia như đang nói, ngươi có thể dạy mấy nàng ta cái gì?
Dạy bọn họ cách quyến rũ nam nhân chăng.
Những ngày qua Diệp Trấp Đào ở bên cạnh Hạ Chiếu, gan cũng lớn hơn một chút, xắn tay áo lên nói: “Ngươi đừng không tin ta, thực ra ta cũng rất có tài, ta biết nhiều lắm, chỉ là bình thường không biểu hiện ra thôi.”
Hạ Chiếu đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rõ ràng vẫn không tin, nhưng vẫn dành cho nàng một cái lều trại để nàng dùng dạy học.
***
Ngày hôm sau, khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới vừa ló dạng, nữ nhân hôm qua đã dẫn theo một nhóm nữ nhân trùng trùng điệp điệp đến quân doanh, Diệp Trấp Đào khéo léo tô thêm chút phấn đen lên mặt, kéo rèm bước ra ngoài.
Những nữ nhân ở độ tuổi khác nhau đứng trước mặt nàng, trên mặt hiện rõ nụ cười lấy lòng.
Nữ nhân đứng đầu, khéo léo vén tóc, “Quân gia, tất cả đều ở đây rồi.”
“Tốt lắm, theo ta vào lều đi.”
Nữ nhân cười nhưng nụ cười cứng đờ ở khóe miệng, “Chỉ có một mình ngài thôi?”
“Chỉ một mình ta là đủ rồi.”
“Được.”
Nữ nhân nghĩ thầm, không ngờ quân gia đen thùi này, tuổi không lớn, nói chuyện lại có chút nữ tính, vậy mà mạnh mẽ như thế?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]