Anh còn đang ngơ ngác đã thấy cô quay lại trả áo cho anh, còn thân thiết nhắc nhở:
- Anh Vũ à, sau này anh đừng tùy tiện thân thiết với cô gái khác quá, ngay cả với em cũng vậy. Nếu không vợ tương lai của anh sẽ tức giận đấy.
Cô không muốn chỉ vì chút sự cổ nhỏ này mà toi mạng đâu.
Nói rồi cô lập tức lượn nhanh nhưng vẫn bị anh xách cổ áo lại, tuy anh cười nhưng cô cảm giác nụ cười mang đao, bất giác nói lắp:
- Còn, còn, còn chuyện gì sao anh?
Đan Thư thấp hơn anh hơn một cái đầu, bị anh xách cổ áo thế này cô phải kiễng chân mới miễn cưỡng ngang tầm mắt với anh. Nhưng mà đứng kiễng chân thế này rất phí sức, thế nên Việt Vũ chuyển sang giữ hai vai cô, để phòng cô lại chạy.
- Huỳnh Đan Thư, em từng nói chúng ta là anh em nên không thể quá thân mật với nhau được, nhưng bây giờ không phải nữa rồi.
- Ờ, cái này...
Đan Thư đang không biết nên giải thích thế nào bỗng nhìn thấy bóng dáng của Linh Chi bèn đẩy anh ra quay đầu chạy mất:
- Chuyện này em nói với anh sau, em đi trước đây.
Vừa lên xe cô đã giục tài xế:
- Chú Tùng, lái xe rời khỏi đây. Nhanh lên chú.
Nếu để cô bị Linh Chi bắt gặp lần nữa cô có nhảy xuống biển Đông cũng không rửa sạch nỗi oan này.
Chú Tùng tuy không hiểu gì nhưng vẫn lái xe đi, được một khoảng chú mới hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-doc-ac-muon-hoan-luong/2984257/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.