Đan Thư cứ ngẩn người như vậy tới khi dì quản lý ký túc xá gọi đến mới bừng tỉnh, vội bảo cô sẽ đến trường học ngay, chẳng dè cô đang với lấy túi xách, dì ấy lại nói với cô hết phòng rồi.
- Mấy phòng kia nhà trường xếp để cho du học sinh rồi, cháu thông cảm nhé. Khi nào có phòng cô gọi lại cho cháu.
- Vâng ạ, cháu cảm ơn cô.
Đan Thư hơi thất vọng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Cô từng nghĩ đến chuyện ở ghép với một bạn nữ nào đó nhưng sợ gặp phải một Hoàng Diệu thứ hai, tệ hơn là liên lụy đến người ta. Cho nên suy đi tính lại, cô vẫn quyết định ở chỗ Việt Vũ thêm một thời gian nữa.
Bây giờ ở chỗ anh là an toàn nhất rồi.
Thế là người nào đó mới mấy giờ trước còn hùng hồn nói sau này mình sẽ không làm phiền người ta nữa, giờ lại mặt dày xin ở nhờ thêm một thời gian, thái độ cực kỳ nịnh nọt, cung kính.
Việt Vũ nhìn thấy tin nhắn cô gửi thì bật cười.
Cô ngốc.
[Không sao, anh không thấy phiền.]
Đan Thư nhận được tin nhắn trả lời của anh cũng không rảnh rỗi mà tiếp tục đi tìm phòng mới với điệu kiện tiên quyết là hệ thống an ninh cực kỳ bảo mật, không thể để người lạ tùy tiện ra vào. Anh không phiền nhưng cô ngại.
Trước đó vì bất đắc dĩ ở ké anh một tháng, giờ không thể mặt dày ở ké cả một năm học được. Sau này anh còn hẹn hò yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-doc-ac-muon-hoan-luong/2984085/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.