Kỷ niệm bảy năm ngày cưới, Triệu Thừa Huân gạt hết công việc sang một bên, về nhà ôm ấp vợ con.
Niệm Niệm ngồi trong lòng cha, bị cha chọc cười khanh khách. Bỗng con bé hỏi: “Cha mẹ quen nhau thế nào vậy ạ?”
“À.” Ánh mắt Triệu Thừa Huân có vẻ hoài niệm.
Năm đó, khắp Hạ thành, không biết bao nhiêu người theo đuổi hắn, thậm chí mấy tiểu thư thế gia thanh cao như ngọc kia, cũng bỏ xuống thể diện lấy lòng hån.
Không phải hắn khinh thường bọn họ, nhưng thực sự cảm thấy chẳng có chút cảm giác gì.
Mỗi lần bị mẹ Triệu ép đi xem mắt, hắn đi với tâm trạng hờ hững, cho có, tự dặn lòng tìm một người thích hợp, bình bình đạm đạm sống qua đời này là được.
Nhưng khi nhìn thấy những người con gái ấy, trong đầu hắn chỉ còn lại hai chữ “không thể.”
Cho đến một ngày kia.
Mẹ Triệu thông báo cuộc xem mắt mới, hắn nhìn hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp, tay lướt nhẹ trên phím đàn piano, bóng lưng yểu điệu thướt tha, ngán ngẩm thầm nghĩ: “Không biết lại là tiểu thư nhà nào đây?"
Về sau hắn biết rồi.
Cô tên Lâm Uyển, nhà ở An thành, cách hắn rất rất xa.
Lần đầu gặp mặt, Lâm Uyển nhìn hắn với ánh mắt dò xét, nhỏ giọng gọi ba chữ: “Triệu nhị thiếu?”
Hắn khẽ ừ, không hiểu sao trái tim yên lặng lâu ngày bắt đầu đập bình bịch.
Trước kia, hắn khinh thường nhất là bốn chữ “tiếng sét ái tình”
Hắn cảm thấy, tình yêu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-dien-len-khong-de-choc/3625970/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.