“Cầu xin chú, mẹ cháu bệnh nặng không dậy nổi, công ty ba cháu lại đang gặp khó khăn, chỉ có chú mới giúp được nhà cháu!”
“A Đình à, không phải chú không giúp, nhưng cháu biết đấy… con trai chú sắp vào học cấp hai, đây chính là tiền đóng học của thằng bé!”
“Chú có lòng mà không có sức, cháu đi vay người khác đi thôi!”
Nghe xong, đáy mắt của cậu bé ảm đạm xuống, nặng nề “vâng” một tiếng.
Lâm Uyển mới sáu tuổi, không hiểu định nghĩa của hai chữ “khó khăn”. Trong ký ức của cô, xoay quanh đều là ba mẹ yêu thương, bạn bè nịnh nọt tâng bốc, đến thầy cô cũng ưu ái, thường xuyên khen cô trước mặt cả lớp.
Đương nhiên, cô cũng chưa từng hạ mình với ai.
Cô chỉ vào cậu bé nọ, hỏi quản gia đứng bên cạnh: “Dì Hạ, hai người kia đang đóng phim ạ?”
Đúng rồi, chỉ có trên màn hình tivi, cô mới nhìn thấy những cảnh buồn thế này.
Quản gia nghe xong, vội vàng gật đầu: “Tiểu thư thật thông minh, đây chính là đóng phim. Không cần để ý bọn họ, chúng ta đi thôi.”
Lâm Uyển dùng dằng không chịu, níu lấy tay quản gia: “Vậy bọn họ đóng cảnh gì thế? Sao lại bắt cậu ấy quỳ xuống?”
“Cậu ấy” trong miệng Lâm Uyển chính là Kỷ Đình.
Kỷ Đình nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ bừng, lắp bắp giải thích: “Không phải chú bắt tôi quỳ, là tôi tự quỳ.”
“Ồ, vậy sao cậu lại quỳ?”
Lâm Uyển không hiểu, mà Kỷ Đình cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-dien-len-khong-de-choc/3618611/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.