Chương trước
Chương sau
Chờ một lúc sau, thích khách đã được giải lên đại điện.
Người kia cả người vết thương chồng chất, ánh mắt rã rời, sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy, trông vô cùng tiều tụy. Bố y phạm nhân của hắn ta bẩn thỉu rách nát, chữ "tử" màu đen thêu trước ngực áo đã phai màu, tay bị trói gô có nhiều thương tích rất kinh khủng, trong miệng vẫn bị nhét một cái khăn không rõ hình dạng.
Ta nhìn hắn ta tiến vào, cả người cố sức run lên, bao nhiêu căm phẫn cũng cố gắng thể hiện ra hết bên ngoài. Nhưng, như nhớ tới cái gì đó, ta khẽ khựng lại, ánh mắt thoáng lướt qua Hoàng đế, cả người an ổn hẳn đi, chỉ có nắm tay là vẫn đang siết chặt đến run rẩy.
Ta đang cố gắng làm tròn vai diễn một độc phụ oán hận kẻ suýt chút nữa gϊếŧ chết phu quân của mình, biểu cảm này đã được Mặc Triêu Ngân tập dượt rất lâu.


Hoàng đế có vẻ đã quan sát thấy cảm xúc của ta, ánh mắt hòa hoãn trở lại. Ông ta thâm trầm nhìn tên thích khách, long nhan nổi cơn thịnh nộ quát lớn:
"Thích khách gan lớn tày trời, mưu sát Hoàng tử! Còn không mau trước mặt trẫm khai nhận kẻ chủ mưu phía sau!"
Kẻ kia quỳ dưới điện cả người run lên một cái, mãi một lúc lâu sau mới từ từ ngẩng đầu lên, miệng bị nhét khăn chỉ có thể phát ra tiếng "a a ô ô" không rõ.
"Người đâu, tiến lên tháo xuống vải bịt miệng cho hắn!" Hoàng đế thấy kẻ kia có động tĩnh liền khàn khàn ra lệnh.
"Hãy khoan!" Ta vội vàng tiến lên một bước, đưa tay ngăn trở. "Xin Hoàng Thượng đề phòng thích khách xảo trá, nhân cơ hội tự sát."
Hoàng đế nghe ta nói vậy, âm trầm nhìn tên thích khách, một lúc sau mới uy nghiêm lên tiếng: "Người tới, đi đến cạnh bên tội đồ kia, giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của hắn!"

Ngay lập tức, từ trong góc tối xuất hiện ba tên thái giám mặc y phục khác hẳn những thái giám thông thường, ánh mắt người nào cũng sắc bén như dao, cử chỉ vững vàng khéo léo đi đến bên cạnh kẻ thích khách. Ta âm thầm chậc lưỡi, bây giờ đến thái giám thân thủ cũng lợi hại như vậy, Hoàng cung này vẫn nên rời đi thật nhanh là hơn.
Một trong số ba thái giám khẽ chạm qua vài nơi trên người phạm nhân, ta biết đó là đang điểm huyệt những chỗ trọng yếu, hai người còn lại một người tháo dỡ khăn bịt miệng, một người khác lấy hai ngón tay đặt lên cổ phạm nhân, tùy thời đều có thể điểm vào nơi khiến hắn dừng hành động tiêu cực lại, tất cả phối hợp vô cùng ăn ý.
Mắt thấy tên thích khách đã có thể nói chuyện, Hoàng đế lúc này mới buông lời chất vấn: "Ác đồ to gan! Trước mặt trẫm đây, ngươi còn không mau khai ra kẻ chủ mưu đứng sau chuyện ám sát lần trước?"

"Ha ha ha ha!" Không ngờ, tên thích khách cười dài, hai mắt long lên. Hắn gằn từng tiếng: "Chủ nhân vạn tuế!"
Mọi người có mặt trên điện bị một tiếng hô này làm cho đứng hình chết lặng.
Ngay lúc này, thích khách nhanh như chớp nghiêng đầu qua một bên, thoát khỏi sự khống chế của tên thái giám kia, sau đó khẽ cắn răng một cái, vẻ mặt đau đớn co rúm lại, máu từ miệng hắn trào ra như suối, chảy thành dòng xuôi xuống nền đất, tạo thành từng vũng đen đặc hôi tanh.
Trong lúc hấp hối, hắn ta khẽ lẩm nhầm vài tiếng ngắt quãng.
Cho dù là thì thào yếu ớt, nhưng ta nghe rõ, hắn nói: "Thừa...tướng..."
Ba tên thái giám trông coi không kịp trở tay, thất kinh điểm huyệt khắp người hắn, nhưng đã quá trễ. Kẻ kia vì bị điểm huyệt nên không thể cử động, hai mắt trợn trắng, cơ mặt co quắp vặn vẹo, chết trong tư thế đang quỳ.
Hoàng đế ngây ra, toàn bộ đại điện yên lặng như tờ.
"Á!" Ta giống như bị dọa sợ, ngã ngồi trên đất, cả người run rẩy. Sau đó, nhớ ra một chuyện quan trọng, ta bàng hoàng kinh hãi: "Sao lại có thể? Sao lại...như vậy! Thích khách...nhân chứng..."
"Rầm!" Tiếng đập bàn đầy giận dữ của Hoàng đế xé tan bầu không khí lặng ngắt của đại điện. Ông ta phẫn nộ gầm lên một tiếng: "Được! Được lắm! Dám không xem trẫm ra gì! Đáng chết! Vô cùng đáng chết!"
Nói xong, ông ta đưa mắt lãnh liệt nhìn về phía ba tên thái giám đã quỳ sấp bên dưới, âm hàn mở miệng: "Các ngươi, một chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, trẫm giữ các ngươi còn có tác dụng gì?"
Ba thái giám kia run rẩy khép nép, đồng thanh cầu xin: "Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!"
Mắt thấy nhân chứng đã bị hủy diệt, lại nghe thấy tiếng cầu xin thống thiết, Hoàng đế cũng dần bình tĩnh lại. Ông ta mệt mỏi đưa tay xoa xoa mi tâm, không kiên nhẫn nói: "Ba người các ngươi lập tức đến Thận Hình ti của Hình bộ, mỗi người nhận mệnh lĩnh tám mươi trượng."
Ba kẻ kia nghe vậy, dập đầu tạ ơn rối rít, sau đó nghiêm cẩn khom người lui xuống.
Đợi đám người kia đã rời đi hết, như nhớ ra chuyện gì, Hoàng đế hướng về phía ta lạnh giọng: "Tam Hoàng tử phi, ngươi nói cho trẫm, trên người kẻ ác đồ kia có gì đáng nghi không? Như là một vật gì đó chứng minh thân phận của hắn."
Ta lúc này đã đoan chính quỳ lên, nhưng cả người vẫn như cũ run rẩy. Nghe thấy Hoàng đế nói như vậy, ta như hoang mang ngẩng đầu lên nhìn ông ta, thật lâu sau vẫn không thể nói nên một lời nào cả.
Hoàng đế không những không tức giận với biểu hiện của ta, trái lại còn thở dài: "Xem ra trẫm thật sự hồ đồ rồi. Ngươi thân là nữ nhi, làm gì biết những thứ như tra xét phạm nhân, khám nghiệm tử thi chứ?"
Ta cắn môi, khẽ rũ đầu, giọng điệu chua xót bất cam nói: "Vâng, đều là do thần tức vô dụng."
"Thôi được." Hoàng đế phất tay một cái, trầm thấp lên tiếng. "Ngươi trở về đi, chuyện này đến đây cứ giao cho trẫm xử lí."
Thấy vẻ mặt ta vẫn chưa an tâm, ông ta nói thêm: "Cái xác của kẻ kia sẽ bị đưa đến Hình bộ khám nghiệm tra xét, trẫm chắc chắn với ngươi sẽ nhanh chóng tìm ra chân tướng sự việc. Ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều về lời nói của ác đồ, cũng đừng truyền lời thị phi ra bên ngoài, thích khách là ám vệ, ám vệ luôn trung thành."
Lúc này, ta mới như sực tỉnh, dập đầu tạ ân, khom người lui ra bên ngoài điện.
Được Diệp Trúc đỡ tay đi được một đoạn cách Chiêu An điện khá xa, ta vẫn như cũ chưa tháo bỏ ngụy trang, đề phòng vạn nhất lão Hoàng đế đa nghi kia phái ảnh vệ theo dõi.
Về tới Quân Mặc cung, ta lập tức đến tẩm cung của Mặc Triêu Ngân, sau khi đóng hết các cửa lại mới thở phào một hơi, mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Mặc Triêu Ngân vẫn chỉ mặc trung y, đề phòng có người bất chợt tới thăm sẽ nhanh chóng chạy lên giường giả bệnh, hiện tại đang rót cho ta một chén trà, cười hỏi:
"Mọi chuyện tốt cả chứ?"
Nhận lấy chén trà từ hắn, ta chưa hết căng thẳng mà gật đầu: "Đều tốt cả, vô cùng giống với những gì mà chàng suy đoán."
Mặc Triêu Ngân vốn biết Hoàng đế đa nghi, vì vậy mới bảo ta diễn một màn tố giác đòi lại công bằng kia, mục đích chính là khiến Hoàng đế tự mình thẩm vấn phạm nhân.
Nếu như không phải là Hoàng đế tận mắt chứng kiến, làm sao để đẩy phẫn nộ của ông ta đến đỉnh điểm? Thích khách sớm đã không cầm cự được bao lâu, nếu chết thì nên chết một cách có ích như vậy.
Mặt khác, Mặc Triêu Ngân cẩn thận từng li từng tí giữ mạng kẻ kia, khiến hắn ta ảo tưởng mạng sống của mình vô cùng quan trọng, lại không biết rằng việc hắn tự sát ngay trên đại điện vô cùng hợp ý tiểu thụ.
Bởi vì, kẻ kia là ám vệ. Điều đầu tiên mà một ám vệ bắt buộc phải có, đó là lòng trung thành.
Nghĩ mà xem, đem một kẻ ngoan ngoãn khai báo đến làm sao khiến Hoàng đế nghi ngờ bằng một kẻ bằng mọi cách tự sát để bảo toàn cho chủ?
Lại nói, trước lúc kẻ kia chết đi đã gọi hai tiếng "Thừa tướng", không đầu không đuôi mơ mơ hồ hồ, mục đích chính là muốn ta và Hoàng đế nghi ngờ Lan Thừa tướng, dời sự chú ý và điều tra về chủ nhân hắn ta. Nhưng hắn ta không biết, việc làm đó càng làm Hoàng đế nghi kị sâu hơn, quyết tâm điều tra thân phận kẻ chủ mưu đến cùng. Nghĩ xem, nếu như kẻ này đạt thành mục đích, vậy thì Hoàng đế và Lan Thừa tướng còn không phải sẽ long tranh hổ đấu, nội bộ triều đình chia rẽ đôi ngả sao? Nếu vậy thì câu chuyện sẽ mở sang một hướng khác, chính là muốn triều đình chao đảo một phen, Hoàng đế làm sao có thể bỏ qua cho chuyện này. Lúc đầu, ta và Mặc Triêu Ngân cũng không dự kiến kẻ kia sẽ nói những lời như vậy, còn là thời điểm tên kia hấp hối sắp chết. Trường hợp này của Mặc Chi Thành thật đúng là, chẳng ngại địch thủ mạnh như cọp, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Còn có một chuyện, chính là manh mối tìm ra kẻ chủ mưu. Mặc Triêu Ngân không thể tìm thấy manh mối nào cả, vì vậy hắn đã tự tạo bằng chứng. Hắn vì không muốn kẻ kia nghi ngờ, trong lúc hành hình dùng gậy sắt nung nóng, đầu gậy đẽo một chữ "Thành", lấy lí do hành hình nhưng thực chất là tạo ấn kí trên cơ thể hắn ta, đóng dấu ở nơi mà kẻ đó không thể thấy được. Sau đó, trong lúc đánh ngất thích khách để cho hắn ta uống nước cơm, tiểu thụ tiện thể sai người thoa kim sang dược lên vết ấn kia, đến khi hắn ta sắp tỉnh lại lấy nước rửa đi, khiến cho tên thích khách không thể nghi ngờ, qua vài ngày sau để vết thương liền sẹo, một chữ "Thành" cứ thế được tạo ra, cũng là lúc ta đến đại điện tố giác bẩm báo, đoán chừng các đại nhân ở Đại Lí tự hiện tại đã nhìn thấy "manh mối" kia rồi.
Lúc đó ta giả vờ hoang mang không biết "manh mối" quan trọng kia, mục đích chính là muốn Hoàng đế không nghi ngờ chuyện này đã có sắp đặt từ trước, và hiển nhiên vẻ mặt thở dài nhưng cũng nhu hòa đi của ông ta đã chứng minh suy đoán của ta là chính xác.
Hoàng đế qua một thời gian sẽ điều tra ra Mặc Chi Thành, cho dù ông ta không thể thì đã có Mặc Triêu Ngân ngấm ngầm sắp đặt, cho nên chuyện này nhất định sẽ xảy ra. Lại nói, nếu như tên thích khách tự sát trong đại lao, lúc lão Hoàng đế điều tra ra kẻ chủ mưu là nhi tử của mình, chắc chắn chỉ cho chuyện này là Hoàng tử đấu đá, ít nhất vẫn cho hắn ta một con đường sống. Nhưng hiện tại, tên thích khách lại chết ngay trước mặt ông ta, không xem ông ta ra gì, trước lúc chết buông lời đại nghịch bất đạo, chọc vào thiên uy và nỗi bất an khi long ỷ bị đe dọa của ông ta, một khi Hoàng đế biết Mặc Chi Thành là kẻ chủ mưu, câu chuyện sẽ không còn là chuyện Hoàng tử tranh đấu đố kị lẫn nhau nữa.
Thích khách là của nhi tử mình, chứng tỏ Mặc Chi Thành bí mật bồi dưỡng ám vệ, tên thích khách đó trước lúc chết lại thốt ra câu kia như muốn xoáy sâu vào sự đa nghi của ông ta. Mặc Chi Thành là do ông ta đuổi khỏi Hoàng thành, hắn nhất định hận ông ta, dã tâm của hắn cũng không phải là nhỏ, cho dù bây giờ chỉ là đố kị huynh đệ, nhưng sau này ai biết được thế nào. Vì vậy, người con này - phải diệt.
Mặc Triêu Ngân muốn đẩy tứ Hoàng tử vào tử lộ.
Đối với chuyện này, ta không có ý kiến, có lần một thì sẽ có lần hai, ta cũng không muốn khi rời khỏi Hoàng cung cái mạng nhỏ của mình sẽ như lần trước bị đe dọa. Muốn sống thì phải gϊếŧ, nhân nhượng với kẻ thù chẳng khác nào tàn nhẫn với chính mình.
"Vậy thì tốt rồi." Mặc Triêu Ngân nghe ta nói xong, rũ mắt nói.
Sau đó, như nghĩ về chuyện gì, hắn trông có vẻ gấp gáp, ánh mắt nhìn ta có hơi hỗn loạn.
"Nàng đừng sợ hãi ta tâm kế đa đoan. Lần này ta tàn nhẫn, mục đích chỉ để có thể cho nàng, cho chúng ta một tương lai an nhiên, tốt đẹp."
Ta nghe vậy hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười, xoa đầu trấn an hắn. Mặc Triêu Ngân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như một con mèo nhỏ hưởng thụ ta xoa đầu.
Mọi chuyện cứ vậy kết thúc, ta lại không biết hai tháng sau, Hoàng đế đã ra tay với Mặc Chi Thành, nhưng thủ đoạn thật khiến ai nấy đều không tưởng tượng nổi.
"Toàn bộ phủ viện của tứ Hoàng tử trong một đêm bị huyết tẩy toàn bộ. Tứ Hoàng tử bị một kiếm cắt sâu qua cổ, chết không nhắm mắt. Hoàng đế biết tin vô cùng tức giận, phái người điều tra thì biết được đều là do cùng một đám thích khách ám sát tam Hoàng tử lúc trước gây ra. Ông ta lệnh cho Đại Lí tự khanh nỗ lực tìm ra kẻ chủ mưu, cuối cùng truy ra kẻ chủ mưu là Cung Thái bảo vốn luôn ngang ngược trên triều, ỷ mình có kim bài miễn tử khi cứu mạng Tiên Hoàng cùng sự ủy thác của Tiên Hoàng ngày trước mà thỏa sức ngông cuồng, tung hoành hệt như Hòa Thân thời Càn Long trị quốc. Quá trình sắp đặt của Hoàng đế như thế nào không một ai biết được, nhưng vị Thái bảo kia đã bị tóm gọn, nghe nói là tìm được rất nhiều binh khí tàng trữ dưới mật thất sau khi cấm quân triều đình được lệnh tới lục soát, ông ta lập tức bị kết vào tội mưu phản. Lại nói, vì Cung Thái bảo có kim bài miễn tử nên ông ta miễn cưỡng thoát khỏi tội chết, nhưng lại bị đày ra biên ải, vĩnh viễn không được vào triều làm quan. Gia quyến của ông ta cũng rất thảm - tru di tam tộc, số còn lại nam thì trở thành nô ɭệ đê tiện nhất, nữ thì bị bán làm nô tì hạ đẳng nhất, những ai có nhan sắc thì bị đẩy vào các tiểu quan quán và thanh lâu, nhận đủ tủi nhục."
Ta nhớ đến vị Cung Thái bảo Cung Lễ này, đây chính là kẻ rất lâu về sau sẽ giúp đỡ Bách Lí Dật dấy binh tạo phản, cuối cùng phong quang bước lên vị trí Thừa tướng dưới một người trên vạn người, nghiễm nhiên trở thành nguyên lão tam triều đức cao vọng trọng. Sau khi phụng sự cho Bách Lí gia, Cung Lễ lại thói cũ ngang ngược, thậm chí còn ỷ mình là công thần khai quốc mà càng ngông cuồng hơn trước, đạp lên máu xương bao nhiêu bách tính, cưỡng đoạt vô số nữ tử nhà lành, cuối cùng lại vì nữ nhi gả vào hậu cung làm phi được Bách Lí Dật sủng ái mà bình yên vô sự.
Ông ta đáng bị diệt trừ, nhưng người nhà ông ta không đáng bị như vậy. Đúng là thế sự vô thường, người nên chết thì không chết, người vô tội lại bị vạ lây.
Thủ đoạn cùng sự tàn nhẫn của Hoàng đế cũng khiến ta rùng mình. Ông ta không những gϊếŧ chết nhi tử một cách thảm khốc, mà còn lợi dụng cái chết đó để diệt trừ cái gai trong mắt ông ta - Cung Thái bảo Cung Lễ. Sau chuyện này, Hoàng đế không những "trả lại công bằng" cho Mặc Triêu Ngân, không bị mang danh nhẫn tâm tàn sát cốt nhục, trái lại còn được dân chúng tung hô vì thanh trừ tham quan, người nhà Lương Tần và Lương Tần vì không biết chuyện này, cứ nghĩ tứ Hoàng tử bị địch nhân oán hận Hoàng thất gϊếŧ chết, ông ta sẽ không bị bọn họ hận thù gây trở ngại, một mũi tên trúng vô số đích.
______________
Chúc mừng năm mới ?????????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.