Chờ một lúc sau, thích khách đã được giải lên đại điện.
Người kia cả người vết thương chồng chất, ánh mắt rã rời, sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy, trông vô cùng tiều tụy. Bố y phạm nhân của hắn ta bẩn thỉu rách nát, chữ "tử" màu đen thêu trước ngực áo đã phai màu, tay bị trói gô có nhiều thương tích rất kinh khủng, trong miệng vẫn bị nhét một cái khăn không rõ hình dạng.
Ta nhìn hắn ta tiến vào, cả người cố sức run lên, bao nhiêu căm phẫn cũng cố gắng thể hiện ra hết bên ngoài. Nhưng, như nhớ tới cái gì đó, ta khẽ khựng lại, ánh mắt thoáng lướt qua Hoàng đế, cả người an ổn hẳn đi, chỉ có nắm tay là vẫn đang siết chặt đến run rẩy.
Ta đang cố gắng làm tròn vai diễn một độc phụ oán hận kẻ suýt chút nữa gϊếŧ chết phu quân của mình, biểu cảm này đã được Mặc Triêu Ngân tập dượt rất lâu.
Hoàng đế có vẻ đã quan sát thấy cảm xúc của ta, ánh mắt hòa hoãn trở lại. Ông ta thâm trầm nhìn tên thích khách, long nhan nổi cơn thịnh nộ quát lớn:
"Thích khách gan lớn tày trời, mưu sát Hoàng tử! Còn không mau trước mặt trẫm khai nhận kẻ chủ mưu phía sau!"
Kẻ kia quỳ dưới điện cả người run lên một cái, mãi một lúc lâu sau mới từ từ ngẩng đầu lên, miệng bị nhét khăn chỉ có thể phát ra tiếng "a a ô ô" không rõ.
"Người đâu, tiến lên tháo xuống vải bịt miệng cho hắn!" Hoàng đế thấy kẻ kia có động tĩnh liền khàn khàn ra lệnh.
"Hãy khoan!" Ta vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-dam-my-xoay-nguoi-ky/778746/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.