Nhìn cái kẻ vừa bước vào này, ta đã chắc chắn cái tiểu kịch cưỡиɠ ɠiαи kia đến mười phần. Phẫn nộ! Tại sao ngược văn luôn có những phân đoạn drama máu chó thế này!
Lại nói Bách Lí Dật, tên khốn đó không ngờ còn có ý định tận mắt chứng kiến cảnh ta bị cưỡng bức. Nhưng mà vẫn còn may, hắn bị ta làm cho mất hứng, cũng không có cho nhiều người tới, ta vẫn còn một cơ hội sống sót.
Chợt, ta ngửi thấy mùi dịch nước và da thịt lở loét thối rữa lan tỏa trong không khí, thất kinh! Đã là tiểu kịch cưỡng bức thì thôi, không nghĩ tới đối tượng còn là một kẻ bị thủy đậu nặng, vì vậy mới trói ta lại để ta không thể chống cự dù là với một kẻ ốm yếu bệnh tật? Chẳng trách, một kẻ bệnh dịch giai đoạn cuối này đã đủ bằng một đám nam nhân thú tính rồi.
"Mỹ nhân? Nàng đâu rồi? Không phải vị tướng quân đó bảo nàng đang ở đây chờ gia tới âu yếm sao?" Tên kia không mở miệng thì thôi, vừa mở ra đã khiến cho ta không nhịn được ghê tởm. Ta ép lại cảm giác buồn nôn, tiếp tục nín thở.
Trong bóng tối, ta nghe được tiếng xoa xoa tay và tiếng chậc lưỡi đầy dâʍ đãиɠ. Tên kia lại cất lên chất giọng khàn khàn xen lẫn ý cười: "Đúng là phải cảm tạ vị tướng quân kia, gia đây sắp chết rồi mà vẫn được nếm thử mùi vị của Hoàng tử phi, mùi vị của hoàng thất cao quý."
Được rồi, Bách Lí Dật cho tên bệnh kia biết danh tính của mình, còn cho biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-dam-my-xoay-nguoi-ky/778732/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.