Ta nhìn đoàn người và xe trước mặt, cảm thấy có chút hoa mắt.
Quả thực là đông như kiến vậy!
Nhắc đến kiến...ta lại có chút rùng mình. Bây giờ kiến đã là động vật khiến ta hãi hùng nhất. Phải, là hãi hùng, không đơn giản chỉ là sợ hãi nữa 囧
Cỗ xe ngựa hoa lệ nhất, có lẽ là dành cho ta, khiến ta không kìm được giật giật khóe miệng.
Màn che thượng đẳng này, kích cỡ rộng rãi có thể nhét được cả cái giường này, gỗ đàn hương xa xỉ này, lại còn cái con ngựa đang chảy máu toàn thân* thở phì phò này,...thật sự là đi cứu nạn chứ không phải diễu hành khoe khoang sao?
*ý chị là hãn huyết bảo mã :)))))
"Thế nào? Thích xe ngựa ta làm riêng cho nàng không?"
Một giọng nói quen thuộc truyền tới tai ta. Ta theo bản năng ngoảnh lại, thấy Mặc Triêu Ngân mặc áo choàng lông cáo trắng tuyết, dáng người hỗ công cao lớn hoàn mĩ đang nhìn mình, trên môi nở nụ cười vừa mong chờ vừa kiêu ngạo.
Ta nén lại xúc động muốn một cước đá văng kẻ trước mắt, dưới ánh nhìn chờ đợi của hắn, ác độc nói ra suy nghĩ của mình, sau đó còn hỏi thêm: "Điện hạ không muốn thần thiếp bị dân tình chỉ trích đó chứ? Thần thiếp thì không muốn điện hạ nổi vì tai tiếng đâu!"
Lúc ở riêng, ta và tên thụ sẽ không dùng kính ngữ, nhưng bây giờ đang ở trước mặt người ngoài, xưng hô đúng bổn phận là điều bắt buộc.
Cuối cùng, vẫn là Mặc Triêu Ngân hiểu ý, có điều hơi ủ rũ thất vọng đổi lại một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-dam-my-xoay-nguoi-ky/778728/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.