Khưu Mạn trước đó bị trói quá chặt nên bất tỉnh nhân sự ở phòng bên cạnh. Lữ Hiên có một chút kinh nghiệm cầm khăn ấm vệ sinh thân thể cho Khưu Mạn, tuy nhiên cũng là đàn ông... Nhìn qua vòng eo nhỏ trắng trẻo của Khưu Mạn, lại còn dùng khăn sát trùng vết xước do dây trói ở trên ngực, nên bên dưới căng trướng khó chịu. Cố kiềm chế cho đến khi băng lớp mới cho Khưu Mạn, Lữ Hiên gấp rút chạy ra nhà vệ sinh nam, nhìn quanh không có ai, mới thực hiện đại sự. Sở Thiết Lãnh cùng Hoàng Ưu Lục đứng bên ngoài nhìn nhau, vẫn là ánh mắt sát khí đối địch, nhưng dịu hơn khi trước. "- Tuyên chiến đi!" "- Gì cơ?" - Ưu Lục mặt dày làm bộ không hiểu, xong còn đem tay gãi đầu như khỉ, chọc tức Thiết Lãnh. Thiết Lãnh tức giận đấm vào đầu Ưu Lục đến nổi cục rồi nói: "- Song Song." Ưu Lục vẫn mặt dày, như thể phát hiện ra phát minh gì mới, hô to lên: "- Thật ư?" "- Thật cái gì?" - Thiết Lãnh ngu ngơ không hiểu. "- Cậu muốn dùng Song Song làm vũ khí đánh tôi!" "- Con mẹ nó, Thiết Quan, cậu đi chết đi!" Sở Thiết Lãnh thật sự thức giận, thở phì phò, không thương tiếc giẫm đạp đánh đấm lên người Ưu Lục. Ưu Lục không hề biết đau lại còn nhăn răng cười, vẫn là tiếp tục mặt dày, hô to: "- Bớ người ta, hiếp dâm, hiếp dâm." "- Câm miệng!" - Thiết Lãnh bịt miệng Ưu Lục lại. Nhưng thiên về thể lực, Ưu Lục vẫn hơn. Thiết Lãnh bị đấm ngược lại, Ưu Lục kẹp hắn ở dưới rồi tiếp tục tri hô: "- Cúc hoa của tôi sắp nở rồi." Ngược lại không ai đến cứu, chỉ có Lữ Hiên vừa giải quyết vấn đề cá nhân đi ra, nhìn hai người đang làm trò kia, liền lắc đầu ngao ngán thở dài: "- Thời nào rồi mà còn thụ dưới công trên."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]