Diệp Lam hớt hải chạy lo sợ bị chộp, thì vừa hay có một chiếc Ferrari màu đỏ đang từ tầng hầm chạy lên. Hắn như bắt được cọng cỏ cứu mạng, phóng thật nhanh nhảy lên chiếc xe. Quay lại thấy một đống người vẫn đuổi theo hắn hò hét, hắn liền quay lại bảo một câu không đầu không cuối.
"Chạy!"
Đông An vừa lái xe vừa suy nghĩ nên độ lại con xe này, thì bỗng dưng một người nhào vào xe cô. Chưa kể phía sau là hàng khuyến mãi gì vậy, cả bầy đàn luôn à. Thấy hắn bảo chạy, cô cũng không hơi đâu ý kiến bây giờ được. Không hai lời liền nhấn ga phóng đi như bay, bỏ mặt một đám đằng sau than vãn nuối tiếc.
Chạy được một đoạn khá xa, hắn liền quay sang nói với cô.
"Chúng ta hoà."
Một đoạn đường chẳng ai nói câu gì, bỗng nhiên hắn mở miệng khiến Đông An cảm thấy quỷ dị chưa kể nói một câu mà cô chả hiểu gì. Nhưng hắn có lẽ thấy được vẻ mặt mờ mịt của cô, lại cất giọng giải thích.
"Cái đó... Trên máy bay tôi cho cô mượn vai ngủ...giờ cô giúp tôi thoát khỏi mớ đằng sau kia."
Đông An thấy hắn nói vậy cũng mới biết, thảo nào nghe giọng có chút quen. Hắn là người đánh thức cô dậy, lúc trên máy bay thấy thái độ của hắn hơi lạ. Đông An không thích tiếp xúc người lạ, thấy hắn cũng không tới nỗi nào. Cô cũng hoà hoãn hơn một xíu, đáp lời hắn.
"Ừ, có qua có lại."
Diệp Lam cũng hơi giật mình với thái độ của cô, dường như cô không có bị mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-da-nhan-cach/92158/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.