Ài! Thời gian thật nhanh, Đông An chỉ đi dạo một vòng bệnh viện thôi mà đã tới chiều rồi. Cô ra căn tin bệnh viện ăn chút cháo, sau khi thoã mãn cái bụng nhỏ liền quay về phòng. Chộp lấy điện thoại gửi lấy một mẫu tin nhắn nhỏ, xong xui liền quay sang đánh cờ với chu công.
"Lại gặp nhau rồi."
Trong vầng sáng yếu ớt, cô gái khẽ cười nói.
"Đây là đâu? Cô còn có điều gì muốn nói nữa sao?"
Đông An nhìn khoảng đen nhíu mày, quay lại vầng sáng hỏi.
"Nơi này chỉ là thần thức của cô thôi, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau. Khi cô tiếp nhận hết phần kí ức còn lại, kí ức này chỉ còn là một phần nhân cách trong cô. Sau đó cô sẽ hoàn thành quá trình thức tỉnh, trở thành cô thực thụ. Kí ức được cô tiếp nhận sẽ cho cô thấy rõ cảm xúc, bộ mặt, hay nhận thức những người tôi đã trãi qua trước khi chết. Tôi dùng hết tinh lực của mình chỉ có thể đưa cô trở về lúc 16 tuổi, nên có một số việc vẫn chưa xảy ra, vẫn chưa muộn đúng không. Tôi hy vọng cô không cô phụ tôi, vì kiếp sau tôi không thể đầu thai mà trực tiếp hồn phi phách tán rồi." Tiếng nói khẽ như chuông bạc truyền vào tai Đông An, tiếng nói ngâm nga làm cô có chút gì đó tiếc nuối cùng buồn bã. Thật giả lẫn lộn, kết cục vẫn chẳng bao giờ công bằng phải không?
"Tôi biết phải làm gì, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội sống lại lần nữa."
Ánh mắt cô chẳng né tránh nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-da-nhan-cach/92151/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.