Đông An rũ mắt khẽ thở dài, thật ra mẹ Phức cũng không cần phải khổ sở như vậy. Ai không biết chứ cô thì biết rất rõ, trước khi mẹ Phức chết đã cho cô cách liên lạc bên dòng ngoại. Ở đấy mẹ cô là tiểu công chúa được người người cưng chiều. Huống hồ không thiếu gì người thật tâm yêu mẹ, nhưng chính sự cố chấp đó đã hại bà ra đi vĩnh viễn.
Gia tộc Phức rất phức tạp là đại gia tộc cổ xưa, lại có truyền thống yêu quý con cháu mình. Thà rằng cùng đói chứ không để mình mình hưởng phúc, cũng là một gia tộc bao che khuyết điểm. Tuy Phức gia sống tách ra trên đảo như một quốc gia riêng biệt. Nhưng nội tình của đại gia tộc cổ vẫn không nên xem thường.
Đây là bí mật mà ngay cả người cha cực phẩm, hay ông Anh kia cũng không biết được. Thậm chí chỉ có tầng cao của giới chính trị và một vài đầu lĩnh hắc đạo mới biết đến Phức gia.
Đưa tay khẽ di di trán mình, Phức Đông An nhớ lại tất cả mẹ để lại, một sợi dây truyền, một tấm thẻ tài khoảng riêng và 50% cổ phần công ty DN của người cha Lâm Tân kia.
Cô phải cầm lấy những thứ đó để mà chuẩn bị giúp cố chủ rửa hận mới được. Cô biết bản thân cô hiện giờ chỉ là một kẻ trắng tay làm sao mà trả thù chứ! Cứ từ từ, từng chút một chơi vậy mới vui chứ!
Đông An nhếch nhẹ khoé môi, đưa tay giật ra kim truyền nước, tuột xuống giường bệnh đi vào nhà vệ sinh.
Vừa nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-da-nhan-cach/92147/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.