Sao tự dưng không vui thế này, cảm giác tồn tại của mình thật bé nhỏ!
Đứa bé rầu rỉ nói.
" Là Wilt!"
Đông An lắng nghe xong chớp chớp mắt tỉnh phơ nói.
" Vừa dở vừa khó nghe!"
Wilt phồng mặt nói.
" Làm sao mà biết được, là họ đặt tên cho tôi như vậy chứ bộ."
Dở thì sao, cần nói thẳng vậy không?
Ôi tim nó lại tổn thương!
" Ờ."
Đông An quay mặt đi thờ ơ, ngắm cảnh.
" Vô tâm quá đó."
Wilt càu nhàu.
Chê xong rồi cũng chả để ý đến nó, Wilt không nhịn được lại hỏi.
" Này sao chị không hỏi gì về "họ" hết vậy?"
Đông An quay sang nhìn nó, khó hiểu.
" Để làm gì?"
"Họ" ở đây có nghĩa là cha mẹ Wilt, nhưng hỏi làm gì? Cô cũng đâu rãnh rỗi quan tâm, thường mà đến cô nhi viện thì một là cha mẹ mất, hai là bị vứt bỏ. Nguyên nhân khác nhau kết quả lại chỉ có một thế hỏi có phải quá dư thừa rồi không?
Đứa bé lúng túng, hơi xấu hổ, ngọ ngậy đầu nói.
" Tại thường người ta vẫn hay thế không phải sao, à kiểu như để biết về quá khứ gì đó, có khi còn tránh những thứ nhạy cảm dạng vậy đó, hay thoã mãn trí tò mò."
Đông An trợn mắt.
" Mệt não."
Người ta thường vậy thì liên quan gì cô?
Khi không bị nhét một quá khứ không liên quan gì tới mình, tổn hao trí não, hao tổn con tim, đem mệt nhọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-da-nhan-cach/2049456/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.