Edit: Kiri
Lê Nguyệt Xuyên im lặng nhìn nàng một lúc lâu rồi nhẹ giọng hỏi: “Vừa nãy những lời nàng nói đều là thật sao?”
Nàng mím môi, hơi xấu hổ cúi đầu: “Đương nhiên là thật.”
Lê Nguyệt Xuyên lại trầm mặc trong chốc lát: “Ngày mai, về Vương phủ đi.”
Diệp Tử sững sờ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn đẩy xe lăn đi ra ngoài, trước khi ra còn dặn: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng cử động tay lung tung.”
Đến tận khi hắn đã đi khuất dạng, Diệp Tử vẫn còn thất hồn lạc phách, nước mắt đầy hai hốc mắt nhưng vẫn cố chấp không rơi xuống.
Thiên Lăng thở dài một hơi, tiến lên an ủi nàng: “Quận chúa đừng đau lòng, mọi chuyện đã nháo đến nước này rồi, Hầu gia về tình về lý đều sẽ lấy Quận chúa, sẽ không để người khác nói xấu Quận chúa đâu.”
Diệp Tử cắn cắn môi: “Nhưng thực chất hắn không muốn lấy ta đúng không?”
Trong tình huống đã biết tâm tư của người ta, dù thế nào cũng nên đáp lại mới phải. Nàng không tiếc tự tổn thương mình cũng muốn ở lại Hầu phủ, hắn lại vội vã đẩy nàng trở về, ngay cả nàng đang bị thương cũng không để ý.
Nghĩ đến đây, nàng càng tủi thân, rõ ràng biết mọi chuyện đến nước này là do lỗi của mình nhưng vẫn thấy tủi thân.
“Hầu gia, chuyện của ngươi và Quận chúa giờ đã vô cùng náo nhiệt, ta ở thanh lâu còn thấy có người nhắc tới, ngứa ngáy trong lòng quá nên phải đến đây hỏi ngươi một chút.” Liễu Nguyên nhướn mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-cong-tam-ke/1992578/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.