Lại trải qua một cuộc sống, cuối đời, Nhàn Vũ đi trước Dạ Ảnh. Cô đi cũng rất bình yên, không vướng bận gì.
Có dặn dò anh phải sống tốt nhưng....Con mẹ nó chứ.
Cô khá là chán chường, trước khi chết đi. Cô thấy anh đưa cô đến một hầm băng, đặt cô lên chiếc giường giữa phòng, nằm xuống cạnh cô. Cô nghĩ chỉ cùng lắm thì anh đóng băng xác của mình lại thôi nhưng...
Nhàn Vũ còn thấy anh tự đâm vào tim chính mình.
Lúc đó, cô thật sự muốn bật dậy đập anh một trận. Nhưng hết sức không cựa nổi người.
Cô trừng to mắt suýt thì tắt thở, lại nghe thấy anh thủ thỉ.
- Tiểu Vũ. Đừng trách anh nhé. Nhưng....không có em thì trách anh cũng không sống được đâu. Nên hai chúng ta cùng đi nhé. Hẹn gặp lại.
Vừa nói, một dòng máu từ khóe miệng anh, nhưng nụ cười vẫn còn trên đôi môi chưa tắt.
Cô vừa về không gian hệ thống thì vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm gì. Không ồn, không náo cũng chẳng khóc nhưng vô cùng bực bội, khó chịu trong người.
Cô lao lên giường, cuộn tròn người che kín hết cả mặt.
Điều đó khiến Bạch Miên vô cùng sợ hãi chỉ dám núp một chỗ trong phòng nhỏ.
Nó thực sự rất khổ rồi. Cầu kí chủ khác, chủ nhân mau đến cứu nó đi.
Nhàn Vũ nằm trên giường một thời gian dài.
Mãi đến tầm ngày hôm sau, cô mới dậy, nhìn chằm chằm Bạch Miên.
- Ngươi mau đến đây.
- D...dạ.
Bạch Miên bị nhìn thì vô cùng sợ sệt, nó run rẩy đi đến bên cạnh Nhàn Vũ. Không kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-cong-luoc-truyen/1474985/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.