Nghe Nhàn Vũ nói thế thì Thanh Tiêu ngạc nhiên. Không ngờ rằng trên đời này ngoài mẹ hắn, còn có người quan tâm hắn. Thanh Tiêu cũng không chắc chắn, chỉ ngập ngừng nói "ừm" cho qua chuyện. Nhưng Nhàn Vũ lại nói thêm:
- Vậy sao không có ai đến để chăm sóc anh vậy? Rõ ràng anh bị bệnh nặng thế này.
- Tôi thích ở một mình không có người thân quen...
- Thế thì để tôi đến chăm sóc anh nhé.
Nhàn Vũ cười nói. Nhưng điều này như một quả bom nổ bùm với Thanh Tiêu. Anh sửng sốt nhìn cô hỏi lại:
- Cô chắc chắn chứ...Cô không sợ....
- Sao phải lo bọn họ chứ. Dù sao chúng ta cũng trong sạch thì có gì phải sợ, trừ chuyện vừa rồi... thì chúng ta chỉ là quan hệ quen biết thôi mà.
Nói đến đó, hai người lại đều đỏ mặt, Thanh Tiêu tuy nghe cô nói " chỉ là quan hệ quen biết " thì thấy có chút đau lòng nhưng lại nghĩ đến tình hình hiện tại thì cũng chỉ đành đồng ý. Anh liền lấy ra chìa khóa dự phòng của ngôi nhà rồi đưa cho cô. Nhận được chìa khóa, cô cũng liền cất vào túi không gian. Bây giờ Thanh Tiêu mới nhớ ra một chuyện:
- Làm sao cô biết chỗ tôi đang sống ?
- Tôi...truy cập từ số điện thoại anh gọi.
- À ra là thế.
Đúng là trên những chiếc điện thoại mới có tính năng này nên Thanh Tiêu cũng không nghi ngờ gì nữa. Thấy trời sắp tối thì cô đề nghị nấu gì đó để ăn. Chưa kịp nghe Thanh Tiêu nói, Nhàn Vũ đã mở tủ lạnh ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-cong-luoc-truyen/1474942/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.