Hồng Đậu không hề do dự vươn tay, nàng lạnh giọng nói: “Đồ đưa cho ngươi, ngươi đưa đứa bé cho ta.” Ôn Diễn cười bước đến, tiếp nhận đồ vật trong tay nàng. Hồng Đậu rốt cuộc không kìm nén được, đoạt lấy đứa trẻ từ trong tay hắn, “Nam Quốc... đừng khóc...” Nàng ôm chặt đứa trẻ, nhẹ giọng trấn an. Có lẽ do ngửi thấy mùi thơm cơ thể quen thuộc, tiếng khóc của Nam Quốc dần dần nhỏ lại, chỉ còn tiếng nức nở rất nhỏ mà thôi, lại giương miệng hừ hừ gì đó, Hồng Đậu biết được bé đang đói bụng, liền hơi mở vạt áo. Có ăn, Nam Quốc cũng liền không hừ hừ nữa. Nàng nghe được âm thanh Ôn Diễn xé nát bốn tờ giấy kia sau lưng. Âm thanh kia tựa như từng lưỡi dao lạnh lẽo, chém nàng đến thương tích đầy mình. Sắc mặt Hồng Đậu lạnh băng nhưng cũng không thấy bất ngờ, nàng không cách nào giống hắn mà có thể dễ dàng từ bỏ tính mạng Nam Quốc được, cho nên, nàng đã nhất định là bên thua. Nàng không nói một câu, ôm Nam Quốc muốn rời đi, Ôn Diễn lại ở phía sau thản nhiên nói: “Ta tính chọn một ngày lành đến Phương gia bái phỏng nhạc phụ, Hồng Đậu muốn đi cùng không?” Hồng Đậu buộc phải dừng bước chân. Nàng hiểu rõ ý hắn, quả thực, chỉ với võ nghệ của nàng, nàng có thể nhẹ nhàng mang theo Nam Quốc đi luôn, thế nhưng, nàng vẫn còn nhược điểm khác. Phương gia, cha nàng, muội muội nàng. Những mưu kế cả trăm không lọt một kia của Ôn Diễn, nàng đã tự mình chứng kiến cả. Nam Quốc ăn no, lại chép chép miệng, tiếp tục ngủ. Hồng Đậu buộc lại vạt áo, xoay người lạnh nhạt nói: “Quả thực, ta là một người rất thích hợp để bị tính kế. Nhưng Ôn Diễn, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, nếu ngươi lại ép ta...” “Thế nào? Hồng Đậu muốn giết ta sao?” Ôn Diễn sung sướng nheo hai mắt lại, “Có thể chết trên tay Hồng Đậu, cũng vinh hạnh của ta.” “Ngươi biết, ta chưa bao giờ giết người.” “Vậy liền thật tiếc nuối.” Ôn Diễn cười nhẹ, giọng nói ôn nhu như gió thoảng qua, lại không hề nghe được ý tiếc nuối trong lời hắn, “Nếu Hồng Đậu không cách nào giết ta, vậy liền chỉ có thể cùng ta dây dưa vĩnh thế.” Hồng Đậu chuyển tầm mắt đi, chỉ nhìn cảnh sắc hoang vắng trên đỉnh núi này, hờ hững mở miệng nói: “Ôn Diễn, ta mặc kệ ngươi muốn dùng loại thủ đoạn nào để chế thuốc trường sinh, bất luận là dược liệu khác, hay máu đầu tim của người nhà Ôn gia các ngươi, chỉ cần ngươi không động đến Nam Quốc của ta, ta đều sẽ không xen vào việc của người khác.” “Ta thích phần phóng túng này của Hồng Đậu.” Ôn Diễn cười, lại cao hứng đi tới, cởi áo ngoài, khoác lên trên người nàng, “Ban đêm gió lạnh, đừng để bị cảm.” Nàng lạnh nhạt nói: “Sự quan tâm hiện tại của ngươi, chỉ khiến ta cảm thấy dối trá.” “Vậy ít nhất cũng chứng minh, đối với Hồng Đậu mà nói, ta không phải là người xa lạ không liên quan.” Hồng Đậu không hiểu hắn có gì để cao hứng đến vậy, nàng chỉ lo lắng cho Nam Quốc của nàng mà thôi. Ôn Diễn sẽ không biết, vì Nam Quốc nàng đã từ bỏ điều gì. Nhìn dáng vẻ Nam Quốc ngủ ngon lành, Hồng Đậu lại nắm thật chặt tã lót trên người Nam Quốc, nhẹ giọng nói: “Ôn Diễn, ta biết để ngươi từ bỏ ý nghĩ trường sinh là rất khó. Ngươi không cần tiếp tục nghĩ cách làm ra viên thuốc trường sinh thứ hai, ta sẽ không ăn thuốc ngươi cho ta, nên viên thuốc lấy được ở Tuyết sơn kia, ngươi có thể để lại cho mình.” “Nhưng nguyện vọng của ta, là khiến Hồng Đậu cùng ta trường sinh.” Tầm mắt Ôn Diễn hơi rũ, trong mắt là ánh sáng nhu hòa không thể hóa giải. Hồng Đậu lại không vui, nàng không thích loại “nguyện vọng” bị áp đặt lên người mình này, nhưng tương tự, nàng cũng biết, Ôn Diễn rốt cuộc cố chấp đến đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]