“Vì sao Hồng Đậu biết?” Ôn Diễn còn chưa kể kết cục câu chuyện này cho nàng mà nàng đã biết, hắn có chút tò mò. Hồng Đậu không chút do dự hỏi lại: “Nếu một nữ nhân giết người nhà ngươi, lại dùng danh nghĩa yêu ngươi để mời ngươi trường sinh, ngươi sẽ đồng ý hả?” “Cái này sao, vậy phải xem là nữ nhân nào động tay, lại giết người nhà nào của ta nữa.” “Ngươi...” Hồng Đậu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười thản nhiên của Ôn Diễn, bất chợt nghẹn họng, nghĩ một chút, vẫn không tìm hiểu thêm về đáp án của hắn nữa, hắn vốn dĩ là một kẻ đầu óc không bình thường, nàng kỳ vọng hắn có thể cho một mình một đáp án bình thường mới chính là kỳ quái. Ôn Diễn tiếp tục cười nói: “Hồng Đậu còn muốn nghe tiếp chuyện xưa không?” Nàng “Hừ” một tiếng, “Nghe.” “Đúng như lời Hồng Đậu, vị Hạ đại tiểu thư này cự tuyệt trường sinh cùng Tiết Nhiễm, không chỉ có thế, nàng vì trả thù Tiết Nhiễm giết người nhà mình, mà sau khi sinh hạ nương ta, nàng liền uống thuốc độc tự sát, chết ở trong ngực Tiết Nhiễm.” Đối với kết quả này Hồng Đậu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cho dù như thế, nghe được kết thúc bi kịch của chuyện xưa, trong lòng trước sau cũng có chút xúc động, nhưng kết cục của câu chuyện này, vào lúc Tiết Nhiễm động thủ giết cả nhà Hạ gia thì đã được định trước. Chỉ là, Ôn Diễn từng nhắc tới, Tiết Nhiễm diệt Ôn gia, Hạ gia, mà Ôn Diễn cũng có họ Ôn, nàng không rõ hỏi: “Ngươi họ Ôn... chính là từ Ôn gia bị ông ngoại ngươi tiêu diệt?” “Quả thực là thế.” Nghĩ đến phụ thân mình, Ôn Diễn liền ngữ khí không tốt mà nói, ngay cả nụ cười theo thói quen cũng lười lộ ra, hắn nhàn nhạt nói: “Nam nhân kia là đồ đệ của Tiết Nhiễm, vốn dĩ hắn cũng bị Tiết Nhiễm giết, nhưng không biết Hạ đại tiểu thư dùng phương pháp đặc thù gì mà cứu sống hắn trở lại, trước khi Hạ đại tiểu thư đi chịu chết, liền giao nương ta cho nam nhân kia chăm sóc. Về sau sao... ai biết nương ta lại cùng hắn phát triển ra tình cảm.” Mỗi khi nhắc tới phụ thân hắn, Ôn Diễn luôn thích dùng chữ ‘nam nhân kia’ để thay thế, chẳng qua biểu hiện ghét bỏ ra mặt này của hắn cũng khó có khi khiến người ta cảm nhận được từ hắn chút tính trẻ con thú vị. Quan hệ kỳ quái giữa cha con bọn họ, thật sự khiến người ta cảm thấy tò mò nha. Hồng Đậu lại hỏi: “Vậy... Tiết Nhiễm đi vào Tuyết sơn này thế nào?” “Bắc Vực Tuyết sơn khí hậu giá lạnh, nơi này có lợi cho bảo tồn xác chết lâu dài, mà Tiết Nhiễm vốn cũng có thể dùng băng tinh quả để giữ thân thể người hắn yêu không thối rữa, chỉ là về sau, nương ta vì bệnh đau tim của nam nhân kia mà tìm tới nơi này, Tiết Nhiễm liền đưa băng tinh quả cho nương ta, không lâu sau đó, nơi này liền sụp đổ.” Ôn Diễn chậm rãi nói: “Ta biết ngay, với tài năng của Tiết Nhiễm, cho dù Tuyết sơn sụp đổ, hắn cũng sẽ không để người hắn yêu nhiễm nửa phần tro bụi.” Năm đó, lúc nương của Ôn Diễn tới Tuyết sơn thì tuổi còn chưa lớn, chờ đến khi nàng ý thức được vị đại thúc có lòng tốt cho mình băng tinh quả kia chính là phụ thân mình, nàng quay trở lại thì chỉ có thể nhìn thấy Tuyết sơn sụp đổ mà thôi. Cha con gặp nhau, lại chưa từng nhận nhau, đây cũng coi như một sự tiếc nuối lớn, chẳng qua, Ôn Diễn lại có thể đoán được, Tiết Nhiễm vốn chưa từng tính toán nhận nhau với nữ nhi của mình. “Nếu Tiết Nhiễm đã lựa chọn an nghỉ ở đây cùng người hắn yêu, có thể thấy được hắn cũng buông bỏ mọi chuyện rồi.” Hồng Đậu cảm thán một tiếng, lại nói: “Ôn Diễn, nơi này căn bản là không có bí tịch võ công gì đúng không?” Ôn Diễn cười hỏi: “Sao Hồng Đậu lại hỏi vậy?” “Bởi vì ngươi tới đây, chỉ để tìm được viên thuốc trường sinh kia.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]