Chương trước
Chương sau
Hôm nay đã là ngày thứ ba mở linh đường, nói cách khác, bọn họ còn phải đợi ở đây bốn ngày nữa.
Hồng Đậu thở dài, “Chúng ta còn phải ở đây bốn ngày nữa mới có thể rời đi nha.”
“Hồng Đậu không thích Đường Môn?” A Miên vuốt cằm, nghiêm túc suy xét trong chốc lát, nói: “Nếu không thì diệt Đường Môn nhé.”
Loại ngữ khí này … giống như trong truyện tổng tài mà Hồng Đậu đọc hồi thiếu nữ, tổng tài ác ma đứng bên cửa sổ thở dài, nhàn nhạt nói: “Trời lạnh rồi, làm XX phá sản đi.”
Hồng Đậu bắt lấy tay A Miên, A Miên nghi hoặc nhìn nàng, nàng nhìn gương mặt đẹp đến nhân thần cộng phẫn này của A Miên, thật sự không muốn để hắn biến thành phong cách ác ma như vậy, nàng vội vàng nói: “A Miên, đồng ý với ta, về sau đừng nói đùa kiểu như vậy nữa, được không?”
Đây không phải tiểu thuyết tổng tài, bọn họ không nên đến nhầm phim trường mới tốt.
Thấy Hồng Đậu nghiêm túc cầu khẩn, A Miên nhẹ nhàng cười một tiếng, “Thôi được, về sau ta sẽ không nói đùa như vậy nữa.”
Hồng Đậu thoáng yên tâm một chút.
“Chờ đến lúc đem lão gia tử Đường Môn đi chôn, chúng ta liền rời khỏi chỗ này.”
Đem lão gia tử Đường Môn đi chôn…
Hắn đối với vị lão môn chủ Đường Môn được giang hồ tôn vinh này, thật đúng là không đủ tôn trọng.
Hồng Đậu lại uống một ngụm cháo, nói: “Kỳ thật ta cũng không phải không thích Đường Môn, chỉ là vì lão môn chủ vừa qua đời, trên dưới Đường Môn đều bị không khí bi thương bao phủ, ta không thích loại cảm giác này.”
“Ta cũng không thích.” A Miên vừa nói, vừa vén tóc mai nàng ra sau tai.
Hồng Đậu ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào với hắn. Hắn cũng cười.
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng nam nhân hét lớn, “Các ngươi đang làm gì!?”
Hồng Đậu khựng lại, liền lập tức theo bản năng nghĩ có phải có người muốn nói nàng cùng A Miên ban ngày ban mặt lại quá mức thân mật hay không, nhưng nàng quay đầu lại nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy người nào.
“Ở bên kia.” A Miên chỉ chỉ bên kia tường.
Hồng Đậu nhìn về phía bức tường cao đó, lại nghe được một tiếng gầm lên, “Ban ngày ban mặt, không biết tự kiềm chế, trong lúc Đường Môn ta có tang, không biết liêm sỉ như vậy, thật sự đáng giận!”
“Ai nha, Đường nhị gia, ngươi kích động như vậy làm gì?” Giọng nữ nhân không chút để ý truyền đến, “Chuyện ta muốn làm cùng tướng công ta hiện tại, chẳng lẽ ngươi còn chưa làm cùng phu nhân của ngươi chắc?”
“Ngươi! Đầy miệng hồ ngôn loạn ngữ!”
Giọng một nam nhân khác truyền đến, “Đường nhị gia sao phải kích động như vậy? Loại chuyện này cũng không phải ngươi chưa từng làm, yên tâm là được.”
Giọng một nam một nữ này, nghe có chút quen thuộc.
khóe miệng Hồng Đậu giật giật, nghĩ tới điều gì, “Chẳng lẽ… lại là đôi phu thê kỳ quặc kia?”
“Hồng Đậu cảm thấy hứng thú, chúng ta liền đi xem.” A Miên dắt tay Hồng Đậu, phi thân lên một cây cao, ngồi trên thân cây, đúng lúc có thể mượn lá cây rậm rạp che giấu thân hình bọn họ, đồng thời cũng có thể từ trên cao nhìn xuống chuyện xảy ra bên ngoài tường.
Ngoài tường chỉ có ba người, một nam nhân trung niên, còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi, không cần đoán, đôi nam nữ trẻ tuổi kia đúng là Ngọc Lang cùng Ngọc Nương, mà nam nhân trung niên kia ấy mà, nếu Ngọc Lang gọi ông ta là Đường nhị gia, vậy ông ta chắc hẳn là con trai thứ hai của lão gia tử Đường Môn, Đường Tri Lễ.
Về chuyện vì sao ba người này lại tranh cãi, nghe bọn họ nói, lại liên tưởng đến sự tích kỳ quặc về phu thê họ Ngọc, nguyên nhân cũng liền không khó đoán.
Hồng Đậu nhỏ giọng nghi vấn, “Phu thê họ Ngọc cũng tới phúng viếng lão môn chủ sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.