Chương trước
Chương sau
Cho nên nói, Hồng Đậu còn chưa từng lang bạt giang hồ, sao có thể sẽ quen biết đại tiểu thư Đường Môn đây?
Hồng Đậu mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm A Miên, “Nếu người ta đã chưa từng lộ mặt trên giang hồ, sao chàng lại biết nàng chính là Đại tiểu thư Đường Môn? Nói, có phải chàng yêu thầm người ta hay không, nên mới chú ý nàng như vậy.”
Nói thực ra, ở trong mắt Hồng Đậu, vị cô nương bích sam kia, thực sự cũng là một đại mỹ nhân nhu nhược động lòng người.
A Miên thở dài, “Hồng Đậu nhất thiết không thể hiểu lầm vi phu, lòng ta thực sự chỉ có một mình nàng. Ta biết thân phận vị cô nương kia, là vì ta nhận ra trượng phu nàng ấy.”
“Trượng phu nàng ấy?” Hồng Đậu lại lén lút nhìn vị công tử cẩm y kia, thấy rõ nhất chính là nam nhân này có vẻ ngoài rất đẹp, cho dù thoạt nhìn như hắn đang sinh bệnh, nhưng hắn cũng rất đẹp, tuy nhiên ngoại trừ đẹp ra, thì Hồng Đậu lại không thấy đặc điểm khác biệt nào ở người nam nhân đó.
A Miên cười nói: “Hồng Đậu có chú ý, trên tay phải vị công tử kia thiếu một ngón tay?”
Hồng Đậu nhìn lại, quả nhiên là thiếu một ngón út, nàng kinh ngạc nhìn về phía A Miên, chờ hắn giải thích.
“Vị kia, chính là Ngụy Thức, cháu ngoại của lão gia tử Đường Môn mới qua đời, vốn là thiếu gia của Ngụy gia Phích Lịch Đường, nhưng mấy năm trước, Phích Lịch Đường bị kẻ thù tiêu diệt, cha mẹ hắn cũng chết thảm, tuy nói về sau Đường Môn đã báo thù cho Phích Lịch Đường, nhưng Ngụy Thức tuổi còn nhỏ, lại không có nơi để đi, lão gia tử Đường Môn liền đưa đứa cháu ngoại này về sống bên cạnh mình, tự mình nuôi nấng.” A Miên nói: “Lúc Ngụy Thức còn thiếu niên, vì cứu người dưới tay mã tặc, mới bị chặt đứt một ngón tay, cũng bởi vì bị thương nặng trong trận đánh đó, cho nên mới để lại bệnh căn, thân thể cho tới nay vẫn không được tốt.”
Nếu người này là Ngụy Thức, vậy đi theo bên cạnh hắn, đương nhiên chính là thê tử hắn, Đại tiểu thư Đường Môn Đường Linh Linh.
A Miên vậy mà lại biết nhiều thứ như thế, Hồng Đậu ôm mặt không nhịn được sùng bái nói: “A Miên, chàng cũng thật lợi hại.”
Quả thực chính là bách khoa toàn thư di động nha.
A Miên cong môi mỉm cười, xoa đỉnh đầu nàng.
“Công tử quan sát rất tỉ mỉ.” Ngụy Thức bên kia ngước mắt, ánh mắt thanh lãnh, lại ho khan một tiếng, hắn lễ phép cười cười, “Công tử có thể nhìn ra thân phận của ta, ta lại không nhìn ra thân phận công tử.”
A Miên cũng lễ phép cười cười, “Tại hạ A Miên, đến từ Miêu Cương, hiếm khi đặt chân đến Trung Nguyên, Ngụy công tử không nhìn ra thân phận của ta cũng phải.”
Mà Ngụy Thức nghe được hắn và Hồng Đậu nói chuyện, cũng là đương nhiên.
“Hóa ra các vị đến từ Miêu Cương.”
Hồng Đậu nghe xong, không phản bác, dù sao nàng cũng chưa thừa nhận, cứ đơn giản để Ngụy Thức nghĩ nàng cũng đến từ Miêu Cương là được.
Đường Linh Linh dịu dàng nói: “Các vị từ Miêu Cương đến, hẳn là định tới Đường Môn để phúng viếng ông nội.”
“Đúng vậy.” A Miên nói: “Lão gia tử Đường Môn qua đời, là một tiếc nuối lớn của giang hồ, mong hai vị có thể nén bi thương.”
Vẻ mặt Ngụy Thức cũng ẩn vẻ đau buồn, hắn thở dài: “Ông ngoại đã hơn bảy mươi tuổi, đây là hỉ tang.”
Người trong giang hồ, tính mạng như bị treo trên lưỡi đao, có biết bao người đã chết oan chết uổng, mà lão gia tử có thể bình bình an an đi đến cuối sinh mệnh, điều này đã xem như khiến người ta cảm thấy an ủi.
Trong giọng nói của A Miên cũng có tiếc hận, “Hiện giờ trong võ lâm chính đạo, đầu tiên là Tô Kiếm Lai Tô minh chủ vô cớ mất tích, sau đến lão trang chủ Thẩm Gia Trang đột nhiên qua đời, hiện tại lão gia tử Đường Môn cũng đi rồi, tam đại tông sư đều đã ra đi, thật sự là tổn thất của võ lâm chính đạo.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.