Chương trước
Chương sau
Du Tử Tức lại cười, “Ngươi muốn động thủ, thì cứ động thủ là được.”
“Du Tử Tức…” Hồng Đậu cố gắng duy trì biểu cảm tàn nhẫn, “Ngươi thật sự không sợ ta giết Phượng Khuynh Liên?”
Du Tử Tức chẳng hề để ý mà cười, “Phương Hồng Đậu, ngươi có lá gan giết người sao?”
Hồng Đậu mím môi, bàn tay bóp cổ Phượng Khuynh Liên mãi vẫn không thể nào dùng lực.
Nàng và Du Tử Tức từng có vài lần giao thủ, Du Tử Tức rất rõ ràng, Hồng Đậu chưa từng giết người, cũng không dám giết người, tay nàng thật sạch sẽ, chưa bao giờ từng nhiễm máu tanh, cho nên, nàng sẽ không giết người.
Nhưng vào lúc này, A Miên lại nắm lấy bàn tay đang bóp cổ Phượng Khuynh Liên của Hồng Đậu, để nàng buông xuống, sau đó hắn nâng một tay khác của mình lên, bóp lấy cổ Phượng Khuynh Liên. Chỉ dùng một chút lực, cho dù thần trí không ở đây, Phượng Khuynh Liên cũng vì đau đớn trên thân thể mà khẽ kêu lên một tiếng.
Con ngươi của Du Tử Tức co chặt lại một phần.
A Miên cười, phong hoa tuyệt đại, “Hiện tại, Du sư đệ ngươi đã nguyện ý trao đổi chưa?”
A Miên lại không phải người nhân từ nương tay như Hồng Đậu, hắn từng giết người, chính hắn cũng không nhớ rõ là bao nhiêu, nhưng có một điều sẽ không sai, cho dù Phượng Khuynh Liên là một mỹ nhân điềm đạm đáng yêu, hắn cũng tuyệt đối sẽ không có tâm thương tiếc.
Du Tử Tức cũng rất rõ điểm này.
Đầu tiên Hồng Đậu chớp chớp mắt, tiếp theo nàng liền ôm mặt, nhìn chăm chú vào A Miên, trong lòng nàng kêu lên, thật không hổ là nam nhân nàng nhìn trúng, ngay cả diễn vai ác cũng diễn giống như vậy! Chân thật như vậy! Trái lại chút kỹ thuật diễn của nàng thật đúng là khiến nam nhân của nàng mất mặt!
Thông qua liên hệ giữa Tử Mẫu cổ, A Miên cảm nhận rất rõ ràng sự sùng bái khó có thể kiềm chế của Hồng Đậu đối với hắn, tuy sự sùng bái này xuất hiện có chút khó hiểu, chẳng qua nghĩ đến Hồng Đậu là một nữ nhân không thể suy đoán theo lẽ thường, hắn liền vui vẻ tiếp nhận.
“Du sư đệ…” Sức lực trên tay A Miên lại tăng lên một chút, sắc mặt Phượng Khuynh Liên đã có chút xanh. Hắn cười nói: “Kiên nhẫn của ta trước nay không nhiều lắm, ngươi cũng biết mà.”
Du Tử Tức nhìn Phượng Khuynh Liên, thần sắc đã khôi phục như thường, hắn thoải mái nói: “Sư huynh, giết người chính là một chuyện rất tàn nhẫn, chẳng lẽ ngươi định thật sự giết người trước mặt Phương Hồng Đậu sao?”
“Có gì không thể?” A Miên thản nhiên cười khẽ, giống như trước kia, khi hắn cố ý dụ dỗ Tiêu Nam Phong lựa chọn đứa trẻ mà không chọn Minh Châu vậy, chỉ cần hắn muốn làm chuyện xấu, sự sùng bái của Hồng Đậu đối với hắn sẽ liền tăng thêm một phần, ví dụ như hiện tại.
Hồng Đậu không chỉ không tỏ ra bất mãn, ngược lại còn rất tri kỷ phối hợp với “màn biểu diễn” của A Miên, “Du Tử Tức, ngươi nói không sai, ta không dám giết người, nhưng A Miên nhà ta lại dám nha. Hơn nữa, ta sẽ không giết người, cũng không có nghĩa ta muốn ngăn cản A Miên giết người, không phải sao?”
Du Tử Tức nhất thời không đoán được, lời Hồng Đậu nói rốt cuộc có phải thật sự hay không, chẳng lẽ nàng ta thật sự muốn mặc kệ A Miên giết người?
A Miên lại nói: “Du sư đệ, ta hỏi một lần cuối cùng, ngươi muốn Phượng Khuynh Liên, hay muốn Trường Sinh Quyển?”
A Miên dứt lời, trong ánh mắt trống rỗng của Phượng Khuynh Liên dần dần xuất hiện tiêu cự, thần trí nàng ta đang chậm rãi trở về. Không lâu sau, nàng ta khẽ chớp mắt, thấy cảnh tượng trước mặt thì hơi ngây người, tiếp theo liền hiểu rõ.
Trên mặt Phượng Khuynh Liên vẫn chưa có bất cứ biểu cảm đau lòng khổ sở nào, cũng không kêu gào ầm ĩ, nàng ta rất an tĩnh, đương nhiên, nàng ta cũng không có tư cách chất vấn Du Tử Tức vào lúc này. Nàng ta vốn đã biết từ đầu, hắn là Giáo chủ Ma giáo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.