Chương trước
Chương sau
A Mộc trưởng lão nằm trên mặt đất phun ra một búng máu, ông ta miễn cưỡng vịn tường đứng lên, cắn răng, “Du Tử Tức…”
“Nhị sư thúc không cần gọi tên ta. Ta biết mình tên là gì.” Du Tử Tức cười, mở chiếc hộp trong tay ra, lấy đồ vật trong đó rồi ném hộp đi, cảm thán nói: “Vì lấy bảo bối Trường Sinh Quyển này mà ta mất không ít công phu.”
Hắn tuy đang cảm thán mình lãng phí nhiều thời gian, chẳng qua ý tự hào trong giọng nói lại rất rõ ràng, bởi vì kế hoạch của hắn trước sau vẫn thành công.
Hồng Đậu lại nhìn cái gọi là thánh vật kia, ngẩn ngơ. Trường Sinh Quyển gì chứ? Chẳng qua chính là một tờ Mao gia gia màu đỏ thôi mà!
Đợi đã… Đầu tiên Mao gia gia bị xem là Bản đồ Tuyết sơn, tiếp theo lại bị Miêu Cương cho là thánh vật Trường Sinh Quyển gì đó, đây không khỏi cũng quá mức kỳ quặc nha!
Theo nàng thấy, Mao gia gia chính là một tờ Mao gia gia thôi mà! Ngoại trừ để tiêu dùng, căn bản là không có tác dụng gì khác! Không… thứ có thể tiêu dùng, về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, đã là có tác dụng rất lớn.
Hiện tại cũng không phải là lúc tự hỏi vấn đề kỳ quái này, Hồng Đậu nhìn Phượng Khuynh Liên đã mất đi thần trí giống hệt như rối gỗ, lại nhìn về phía Du Tử Tức, “Nguyên Nhất trưởng lão là do ngươi giết, ngươi tới Miêu Cương, chẳng qua là muốn mượn cơ hội này để vào mật thất thôi.”
Du Tử Tức chỉ cười không nói, xem như chấp nhận.
Không sai, người giết Nguyên Nhất trưởng lão là hắn, chính vì để hoàn thành kế hoạch lớn này.
Đầu tiên là giết Nguyên Nhất, lại lấy đi chìa khóa trên người ông ta. Chỉ có một phần chìa khóa, Du Tử Tức dĩ nhiên không mở cửa mật thất ra được, vì thế, hắn ngụy trang giả bộ như mình vừa chạy ra khỏi mật thất, hơn nữa cố tình “đánh rơi” chìa khóa trong lúc đánh nhau để A Mộc nhặt được, chính là để đến khi A Miên muốn chứng minh mình vô tội sẽ lấy ra một nửa chìa khóa khác, mở ra cánh cửa này.
Tới cuối cùng, Trường Sinh Quyển, liền trở thành đồ của hắn.
Trường Sinh Quyển trong truyền thuyết kỳ thật là bản đồ kho báu, mà kho báu này, cũng không chỉ có vàng bạc châu báu, mà còn có bí tịch võ lâm. Tờ Bản đồ Tuyết sơn kia dù sao cũng là đồ bị toàn bộ người trong võ lâm mơ ước, muốn cướp được quả thật có chút phiền toái, nhưng bất luận là Bản đồ Tuyết sơn hay Trường Sinh Quyển, chỉ cần ngươi có thể nhìn thấu bí mật trong đó, vậy liền có thể đạt được tuyệt thế võ công là không sai. Một khi đã như vậy, Du Tử Tức sao lại không ra tay với Trường Sinh Quyển đây?
Nói thực ra, Du Tử Tức vẫn luôn là một người rất có dã tâm, chẳng qua dã tâm muốn đạt được bí tịch võ lâm tuyệt thế của hắn cũng chưa lớn đến độ muốn giết thầy, là Hồng Đậu xuất hiện, đã khiến hắn có tâm tư khác.
Du Tử Tức không phải chưa từng gặp đối thủ ngang tay với mình, nhưng lại chưa có đối thủ nào đã trẻ tuổi hơn hắn, lại còn có thể một chưởng đánh bại hắn.
“Tiểu Du, con phải trở thành người lợi hại nhất trên đời này, không thể sợ hãi, không thể khủng hoảng, cũng không thể bại bởi người khác, bởi vì, con là nhi tử của phụ thân con.”
Trong đầu Du Tử Tức luôn hiện hữu lời mẫu thân hắn dạy từ nhỏ, ngày qua ngày, tựa như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại, cho nên, hắn liền ra tay với Nguyên Nhất trưởng lão.
“Sư phụ sẽ không có lòng nghi ngờ với ngươi.” A Miên nói: “Ngươi có thể dễ như trở bàn tay đánh lén ông ấy, giống như hôm nay ngươi đánh lén nhị sư thúc vậy.”
Du Tử Tức quyến rũ cười một tiếng, “Ta rất hiếu kì, thế nào mà ngươi lại bắt đầu hoài nghi ta, còn biết đề phòng ta?”
Nhắc tới hai chữ “đề phòng”, Du Tử Tức lại không dấu vết nhìn thoáng qua Phượng Khuynh Liên đã bị Hồng Đậu cầm dây thừng trói lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.