Chương trước
Chương sau
Thiếu nữ xinh đẹp trong lời Hồng Đậu tên là Tang Tang. Bảy năm trước, cũng chính là lúc Tang Tang năm tuổi, nàng ấy đã trở thành Thánh Nữ tân nhiệm của Miêu Cương, cho nên từ nhỏ đến giờ, nàng sống trong Thần điện vốn không nhiều người lắm, những người khác đều coi nàng như sứ giả của thần linh mà đối đãi, việc hiếm khi tiếp xúc với người thường liền khiến nàng đặc biệt nhát gan.
Nàng rất dễ dàng bị kinh sợ, một khi đã kinh sợ thì liền tránh sau lưng người mình quen.
Nếu có thị nữ khác ở đây, nàng nhất sẽ muốn tránh sau lưng những thị nữ đó, nhưng nơi này chỉ có một Mông Nhi, tuy nàng mới chỉ gặp Mông Nhi vài lần, chưa giao lưu nhiều lắm, nhưng so với A Miên dịch dung và Hồng Đậu, thì Mông Nhi cũng được xem là “người quen” của nàng.
“Thánh Nữ.” A Miên tháo mặt nạ, nhẹ nhàng nói: “Ta là A Miên.”
Chỉ thấy từ sau lưng Mông Nhi thập thò ló ra một khuôn mặt nhỏ, sau khi thấy quả thật là A Miên, nàng càng sợ hãi rụt đầu về. Xem ra lúc này bất luận người khác nói gì đi nữa, nàng cũng sẽ không vươn đầu ra nhìn người ta.
Mông Nhi bị coi như một tấm chắn … tâm tình nhất thời thật sự vi diệu.
Hắn dù sao cũng không thể thô bạo lôi Thánh Nữ từ phía sau mình ra được!
A Miên tiếp tục nói: “Có lẽ Thánh Nữ sẽ không tin tưởng, nhưng hung phạm giết sư phụ ta không phải là ta, mà là một người khác. Hiện tại người Miêu Cương đều đang đuổi giết ta, ta lại vào Thần điện, chính là để điều tra tin tức về hung thủ. Thánh Nữ nói đã chính mắt nhìn thấy ta giết chết sư phụ, không biết có phải thật thế hay không?”
Sau một lát, vẫn không có tiếng trả lời.
Hồng Đậu chớp chớp mắt, chẳng lẽ thiếu nữ xinh đẹp này là người câm?
A Miên và Hồng Đậu đều muốn thấy Tang Tang, nhưng Tang Tang lại nấp ở phía sau Mông Nhi, vì thế bọn họ cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm Mông Nhi.
Mông Nhi cảm thấy cả người đều không thoải mái, hắn quay đầu nhìn ra sao, lại quay đầu lại mà nói: “Thánh Nữ nói là thật.”
Hóa ra là lúc Mông Nhi nhìn qua, Tang Tang khẽ gật đầu.
A Miên lại hỏi: “Thánh Nữ thấy được khuôn mặt hung thủ giết người là mặt ta?”
Mông Nhi lại lần nữa quay đầu nhìn Tang Tang phía sau, rồi thuật lại, “Thánh Nữ nói thấy được.”
“Có thể là dịch dung hay không?” Hồng Đậu chen vào một câu, “Người giang hồ các ngươi chẳng phải đều biết dịch dung à? Vậy hung thủ kia có lẽ đã dịch dung thành dáng vẻ A Miên, lại đổ vấy chuyện giết người cho A Miên không biết chừng.”
A Miên kiên nhẫn giảng giải cho Hồng Đậu, “Nguyên nhân chính là vì trên giang hồ có rất nhiều người biết dịch dung, nhưng người thực sự tinh thông thuật dịch dung lại không nhiều lắm, cho nên kỹ năng đầu tiên mà mỗi người gia nhập giang hồ cần phải học chính là phân biệt một người có đang dịch dung hay không, Thánh Nữ từ lúc hai tuổi đã được Tử Cơ dẫn theo bên cạnh để bồi dưỡng, khi nàng ba tuổi đã có thể phân biệt ra các loại thuật dịch dung tinh xảo rồi.”
Cho nên, nếu có kẻ dịch dung tới giết người, cũng sẽ không thể qua mắt được Tang Tang.
“Vậy nếu không phải dịch dung… thì là gì đây?” Hồng Đậu nghĩ trăm lần cũng không ra, cảm thán thủ đoạn của mấy người giang hồ này đúng là còn phức tạp hơn khoa học kỹ thuật hiện đại nhiều lắm.
“Nếu muốn khiến một người nhận sai đối tượng, thfi trên giang hồ cũng không chỉ có một phương pháp là thuật dịch dung.” A Miên cười cười, lại hỏi: “Thánh Nữ có thể nói lại một lần những gì hôm đó ngươi thấy không?”
Lúc này, Mông Nhi quay đầu lại nhìn Tang Tang một lúc, mới thuật lại: “Thánh Nữ nói đó là một ngày đầu xuân, trước đó đã mưa rất nhiều ngày, nhưng hôm đó bỗng nhiên tạnh, hoa thi nhau đua nở, những con nhện đáng yêu, bầy côn trùng hoạt bát, còn cả thanh xà đẹp đẽ đều chạy ra…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.