Lòng người cũng mềm, Hồng Đậu tình nguyện tin tưởng rằng nhiều năm ở chung như vậy, Nghiêm Doanh cũng có một tia tình cảm mẫu tử đối với Tiêu Nam Phong, chứ không muốn tin Nghiêm Doanh sẽ biến thành người như Tiêu Chính An.
Tiêu Nam Phong đã không còn là đại thiếu gia Tiêu gia nữa, để hắn thoải mái vui vẻ sống bên ngoài vẫn tốt hơn là hắn phải đeo trên lưng thân thế khiến người ta xấu hổ kia.
Hồng Đậu không biết Nghiêm Doanh có còn lương tri hay không, tóm lại, chuyện này rốt cuộc cũng coi như kết thúc.
Hôn lễ của Minh Châu và Tiêu Nam Phong được tổ chức vào mười ngày sau, ngày lành tháng tốt, có một số bằng hữu của Minh gia trên giang hồ tới chúc mừng, Tiêu Nam Phong bên này chỉ có Tiêu Bắc Phong thay mặt mẫu thân tới tặng lễ. Nói thực ra, nhìn nữ nhân mình thích gả cho đại ca mình, dù là ai cũng sẽ không dễ chịu, nhưng Tiêu Bắc Phong nhìn Tiêu Nam Phong đầy mặt vui mừng thì liền mất đi tất cả dũng khí quấy rối.
Bên trong ván cờ này của phu thê Tiêu gia, chỉ có Tiêu Nam Phong mới là vật hy sinh.
Hồng Đậu nhìn đôi phu thê tân hôn này đối bái thiên địa, nàng ôm mặt, mang ảo tưởng tốt đẹp mà vui vẻ cười.
A Miên hỏi nàng: “Muốn thành thân?”
“Ừm!” Nàng gật gật đầu, một chút cũng không e lệ.
A Miên cười, dắt lấy tay nàng, lại nói: “Ta tặng Hồng Đậu một hôn lễ long trọng có được không?”
Hồng Đậu ngước mắt nhìn hắn, tuy A Miên cười cũng không khác ngàsách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-co-ay-khong-online/1473247/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.